Giờ Vienna có mười nàng xinh đẹp.
Với bờ vai nơi cái chết khóc ròng.
Tiền sảnh có chín trăm cửa sổ trông.
Có cây đứng đó để bồ câu chết.
Có một mảnh xé ra từ sáng sớm,
Được treo trong Gallery of Frost—
Vậy,
Chơi điệu valse này, em nhớ cho,
Hãy giữ điệu valse này cho thật sát.

Anh muốn em, chỉ mình em, duy nhất
Trên ghế cùng cuốn tạp chí cũ lâu.
Ở đầu cây huệ trong hang động sâu,
Hành lang, chốn tình yêu chưa hề đến.
Trên giường nơi trăng để mồ hôi quyện,
Trong tiếng bước chân và cát cùng khua-
Vậy,
Chơi điệu valse này, em nhớ chưa,
Nắm phần eo gãy trong tay em nhé.

Điệu valse này, điệu valse, ru bước nhẹ
với làn hơi thở của nó rất riêng
rượu mạnh và cái chết thật hồn nhiên,
kéo lê lết lả lơi trên biển hát.

Ở Vienna có một phòng hoà nhạc
nơi miệng em có nghìn lượt luận bình.
Có quán bar nơi trai trẻ lặng thinh,
bị án tử bởi điệu tình blues ấy.
Bức hoạ của em ai leo lên đấy
với vòng hoa của nước mắt còn tươi?
Vậy, thì
Điệu valse này, em hãy chơi,
điệu valse này, đã chết nhiều năm tháng.

Có sân thượng, nơi trẻ con chơi giỡn,
Chỗ anh cần nằm xuống với em ngay,
Mơ trong những đèn lồng Hungary,
Với sương thấm ngọt ngào khi chiều xuống.
Xem em xâu chuỗi những gì phiền muộn,
những con cừu và huệ tuyết của em—
Vậy, thì
Điệu valse này, hãy chơi lên
“Anh chẳng bao giờ quên, em biết đấy!”

Ở Vienna anh sẽ cùng em nhảy,
Anh hoá trang để giả dạng dòng sông.
Trên vai anh lục bình dại xuôi dòng
miệng anh đặt trên phiến đùi em đó.
Linh hồn anh chôn vào trong lưu bút,
với ảnh hình ở đó cùng rong rêu.
Anh ngập đầu trước nhan sắc em yêu,
Cả Thánh giá và vĩ cầm rẻ mục.
Em mang anh theo nhịp khiêu vũ bước
Váng nước dâng lên trên cổ tay em—
Hỡi tình yêu của anh, tình dịu êm
Hãy chơi điệu valse này, đi em nhé,
giờ là của em. Những gì đang có.