Thơ » Trung Quốc » Vãn Đường » Lý Thương Ẩn
一歲林花即日休,
江間亭下悵淹留。
重吟細把真無奈,
已落猶開未放愁。
山色正來銜小苑,
春陰只欲傍高樓。
金鞍忽散銀壺漏,
更醉誰家白玉鉤。
Nhất tuế lâm hoa tức nhật hưu,
Giang gian đình hạ trướng yêm lưu.
Trùng ngâm tế bả chân vô nại,
Dĩ lạc do khai vị phóng sầu.
Sơn sắc chính lai hàm tiểu uyển,
Xuân âm chỉ dục bạng cao lâu.
Kim yên hốt tản ngân hồ lậu,
Cánh tuý thuỳ gia bạch ngọc câu.
Một mùa của rừng hoa trong năm, đến hôm nay là ngày kết thúc,
Trong ngôi đình ven sông, lòng buồn bã như giòng nước kia cứ dùng dằng không chịu trôi xuôi.
Ngâm đi ngâm lại mãi một câu thơ, rượu nâng lên lại đặt xuống, thực không biết phải làm gì,
Hoa rụng rồi, hoa lại nở, cớ gì phải trăn trở mãi trong lòng.
Sắc núi như đang đổ bóng xuống khu vườn nhỏ,
Vẻ xuân chỉ còn mong có thể dựa vào lầu cao mà thôi.
Những con ngựa yên cương sắc vàng rực rỡ đã tản mác khắp nơi, giọt đồng hồ bạc thánh thót rơi,
Để rồi lại say ở nhà ai đây, bên cánh rèm kéo lên bởi những móc ngọc trắng.
Trang trong tổng số 1 trang (7 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 24/02/2009 20:39
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 25/02/2009 02:55
Ngừng một năm hoa trong một buổi
Dưới đình sông vắng, đứng buồn lâu
Lại ngâm, rồi uống, làm sao được
Đã rụng, còn khai, chửa vợi sầu
Sắc núi đang về ngậm vườn nhỏ
Bóng xuân những muốn tựa lầu cao
Yên vàng tan tác, hồ ngân rỏ
Say khướt nhà ai, với ngọc câu?
Nay nghỉ, một năm hoa núi đâu,
Chán thôi! đình bến lẫn giang đầu.
Đã ngâm rồi uông không đành vậy,
Đã rụng rồi đơm chẳng giải sầu.
Sắc núi đến hồi trùm tiểu uyển,
Bóng xuân đà muốn tựa cao lầu.
Yên vàng chợt vỡ, hồ ngân lậu,
Say ở nhà ai, bạch ngọc câu?
Gửi bởi hoanggiapton ngày 21/10/2009 03:10
Có 3 người thích
Rừng hoa một tuổi hôm nay hết,
Đình bên sông buồn chết ngưng trôi.
Độc ngâm, độc ẩm, mà thôi,
Hoa ra, hoa rụng, sao nguôi nỗi buồn.
Sắc núi đổ trùm luôn vườn nhỏ,
Vẻ xuân còn cao tỏ lầu phơi.
Yên vàng tản, giọt ngân rơi,
Móc rèm ngọc trắng, say nơi nhà nào?
Gửi bởi dinh nguyen ngày 15/01/2010 01:40
Hoa nở trong năm hết một ngày,
Bên đình sông nước thật buồn thay.
Rượu thơ thơ rượu lòng day dứt,
Rụng nở hoa kia thương cảm lây.
Vườn nhỏ mơ màng trong sắc núi,
Bóng xuân chỉ muốn tựa lầu cao.
Ngựa vàng vụt phóng, giờ trôi mãi,
Rèm ngọc nhà ai, mặc cứ say.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 23/02/2017 07:42
Hoa rừng nở cả năm nay dứt
Đình bên sông buồn đứt cả lòng
Ngâm hoài, xem kỹ, bâng khuâng
Hoa rơi còn nở tựa không hết sầu
Bóng núi như xuống sau vườn nhỏ
Xuân âm u mong dựa lầu cao
Yên vàng tản, giọt hồ trào
Say nhìn trăng móc nhà nào lửng lơ.
Gửi bởi Tạ Trung Hậu ngày 19/11/2018 20:07
Tròn tuổi hoa rừng héo bữa nay
Đình soi con nước lặng vơi đầy
Vừa ngâm lại uống lòng thêm tiếc
Đã rụng rồi đơm dạ chửa khuây
Vườn nhỏ sắc chen màu núi biếc
Lầu cao dáng tựa bóng xuân gầy
Giọt đều hồ bạc, yên vàng khuất
Ngất ngưỡng nhà ai trăng khuyết say
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 28/05/2021 17:15
Hoa nở một mùa rừng nghỉ ngơi,
Bên đình buồn bã nước giòng trôi.
Thơ đi thơ lại, ngâm rồi rượu,
Hoa nở, hoa rơi, mãi ngậm ngùi.
Sắc núi bóng đè vườn nhỏ quá,
Vẻ xuân mong dựa lầu cao thôi.
Yên vàng rực tản, giọt đồng rỏ,
Say khướt nhà ai, rèm ngọc ngời.