25.00
Ngôn ngữ: Chữ Hán
Thể thơ: Cổ phong (cổ thể)
Thời kỳ: Vãn Đường
4 bài trả lời: 4 bản dịch

Đăng bởi Diệp Y Như vào 18/06/2010 01:06

代贈

楊柳路盡處,
芙蓉湖上頭。
雖同錦步障,
獨映鈿箜篌。
鴛鴦可羨頭俱白,
飛來飛去煙雨秋。

 

Đại tặng

Dương liễu lộ tận xứ,
Phù dung hồ thượng đầu.
Tuy đồng cẩm bộ chướng[1],
Độc ánh điền không hầu[2].
Uyên ương khả tiện đầu câu bạch,
Phi lai phi khứ yên vũ thu.


Bài thơ này có lẽ được làm vào lúc tác giả lưu lạc nơi quê xa. Tuy có đề là “Tặng thay” nhưng dường như nó miêu tả người hầu thiếp sống trong gia đình giàu có nhưng cô độc để tỏ rõ nỗi buồn đơn thân lẻ bóng, quạnh hiu, không được tự do của tác giả.

Chú thích:
[1]
Rèm gấm. Sách Thế thuyết tân ngữ, Thái xỉ có chép: Thạch Sùng và Vương Khải đời Tấn cùng khoe sự giàu có của mình, Vương Khải làm một tấm rèm che bụi bằng tơ tía dài bốn mươi dặm, Thạch Sùng liền làm một tấm rèm gấm dài năm mươi dặm để địch lại họ Vương.
[2]
Đàn không hầu chạm vàng. Sách Cựu Đường thư, Âm nhạc chí có chép: đàn không hầu đứng, hình dạng cong mà dài, có mười hai dây, ôm đứng trong lòng, dùng hai tay để đánh, gọi là “kích không hầu”. Đàn không hầu giống như đàn cầm nhưng nhỏ hơn, có hai loại, loại để đứng đánh và loại để nằm. Tương truyền loại này có trước đời Hán, thời Hán Vũ Đế chỉ dùng vào những lúc cúng tế Thái Nhất và Hậu Thổ.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Lê Quang Trường

Đường liễu màu xanh thẳm,
Hồ sen hương toả đầy.
Dẫu cùng trong rèm gấm,
Người lặng, đàn im dây.
Thèm như đầu bạc uyên ương ấy,
Trời thu mưa khói lượn lờ bay.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Môn toả hoàng hôn,
Nguyệt tẩm mai hoa lãnh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lam Điền

Khắp chốn đường dương liễu,
Hồ sen toả ngát hương.
Tuy cùng trong trướng gấm,
Nhưng cô độc phím đờn.
Ước như uyên ương đầu bạc ấy,
Trong thu mưa khói vẫn bay vờn.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Môn toả hoàng hôn,
Nguyệt tẩm mai hoa lãnh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Đường dương liễu tận chân trời,
Phù dung hương toả đầy nơi ao đầu.
Dẫu cùng rèm gấm công hầu,
Người sao lặng tiếng, “không hầu” đàn im.
Uyên ương đầu bạc ước thèm,
Trời thu mưa khói bên thềm lượn bay.


Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Tạ Trung Hậu

Đường liễu tận chân trời
Đầu hồ sen nở tươi
Tuy cùng trong trướng gấm
Đàn lặng, thân lẻ loi
Ước giống uyên ương đầu bạc ấy
Trời thu mưa khói lượn bay chơi


Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời