Thơ » Việt Nam » Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn » Lê Quý Đôn » Quế Đường thi tập
幾年軒豁遠塵埃,
秋水春山一鑑開。
江月不隨流水去,
天風常送海濤來。
仙碁喚客催詩思,
玉影留人動壯懷。
盡日登臨無限興,
夕陽咫尺近蓬萊。
Kỷ niên hiên khoát viễn trần ai,
Thu thuỷ xuân sơn nhất giám khai.
Giang nguyệt bất tuỳ lưu thuỷ khứ,
Thiên phong thường tống hải đào lai.
Tiên kỳ hoán khách thôi thi tứ,
Ngọc ảnh lưu nhân động tráng hoài.
Tận nhật đăng lâm vô hạn hứng,
Tịch dương chỉ xích cận Bồng Lai.
Chùa cao rộng xa cách chốn trần ai đã bao năm rồi
Nước mùa thu, núi mùa xuân như mở ra một tấm gương
Trăng trên sông chẳng theo dòng nước trôi đi
Gió trời thường đưa tiếng sóng biển vẳng tới
Cuộc cờ tiên gọi khách giục giã tứ thơ
Bóng ngọc lưu luyến người, lay động lòng hào sảng của khách
Suốt ngày lên cao nhìn xa ngắm cảnh, dạt dào cảm hứng
Dưới bóng chiều, cảnh Bồng Lai như gần trong gang tấc
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 29/08/2024 14:57
Chùa cao rộng cách trần ai
Nước thu núi biếc đan cài gương trong
Trăng sông chẳng chảy theo dòng
Gió đưa tiếng sóng bể Đông vọng về
Cờ tiên gợi tứ thơ quê
Trào dâng tráng chí bốn bề nước non
Ngày đi hứng thú vẫn còn
Bồng Lai gang tấc chon von bóng chiều