Khói biếc lồng hoa chiều tắt bóng
Trăng vàng như lụa mộng khôn yên
Đàn sắt vừa mới ngưng dây phụng
Đàn cầm sớm tấu khúc uyên ương
Khúc nầy hữu ý sao chẳng truyền
Mong theo gió xuân đến Yên Nhiên
Vời vợi trời xanh tình khó quên
Xưa mắt gờn gợn sóng
Nay thành suối lệ phiền
Chẳng tin lòng thiếp khổ
Chàng về ngắm bóng trong gương