Trên con đường chạy vào rừng ấy, còn dấu vết của bộ tộc thuở nào
Hơi ấm từ xưa còn đọng lại
Người đến sau nhất định không phải là người lạ cũng chẳng là kẻ thù

Gió hoang dã đang thổi từ ngoài đến
Mà trong rừng vẫn cứ lặng im
Chẳng khác gì không gió
Như kinh phật
Người vợ không chết, cứ thế tiết hạnh một mình
Như có gì bất an

Đi vào sâu trong rừng
Quả rụng san sát, dần lên men
Ôi, mùi rượu!

Thần Odin ư
Con hươu đốm ngạc nhiên biến vào bụi rậm
Người mẹ rời thế gian thời còn son trẻ
Như vừa mới trở về đây
Chính lúc đó tôi cũng thấy ngập ngừng do dự
Quay lại nhìn quanh quẩn đó đây
Trong sự ngạc nhiên có nỗi nhớ về quá khứ
Và ngạc nhiên hơn
Cuộc sống biết có được mấy lần

Tôi đến giữa khoảnh khắc cái không và cái có
Cuối cùng gặp một con suối nhỏ cô đơn trong rừng sâu
Nước suối từ xa xưa đang cầu nguyện

Tôi phải từ thời đại thị tộc trở về với thời đại bạn bè
Vì vậy mà con đường này tất cả đều nối với bên ngoài


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)