Dây diều trắng vương treo trên cành lá
Có ai hay, sau mười lăm ngày vượt sông, vượt núi
Một quả trứng diều, sẽ nở một diều con
Nó sinh ra và bay cao lần đầu ngay sau đó
Nó sẽ bay lên trong nắng gió
Nếu sợi dây kia chẳng đứt chẳng rơi
Mặc gió lạnh, mặc mùa đông cóng rét
Sợi dây kia mệt mỏi cứ bay lên
Đến lúc đó cuộc đời tôi tàn tã
Làm xúc động con người, cũng chỉ sợi dây diều
Hồn lãng vãng yên tâm ở một góc nào đó
Nào! Ai biết ai hay
Gió thổi rồi lại tắt, như ngọn đèn tắt ngấm
Ôi, nhân sinh và anh em, bè bạn cứ dần xa!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)