Rất mỏng mảnh tựa vào tường đen thẫm
Năm tháng dài thay đổi mấy mươi năm
Con kỳ lân trong tôi muôn thuở chẳng khóc buồn

Bàn tay của lão nhân, run run qua lồng ngực
Bây giờ đang ngồi trên hương ngát của đất trời
Đã quên đi, quên rồi, con kỳ lân, con hà mã
Vẫn đơn côi trên đất, trên đời

Ở ngoài kia từng đàn sói quây tròn
Con người như cừu non, vây quanh đàn bướm nhỏ
Con kỳ lân trong tôi không nơi nào yên ổn
Cả tâm hồn và thể xác bơ vơ

Rất mỏng mảnh tựa vào bức tường cửa cài then, đóng chặt
Năm tháng lại vẫn cứ thế đổi thay
Với đêm nay, con kỳ lân trong tôi, cố dằn lòng mà có khóc được đâu


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)