Chẳng còn ai bây giờ
Trèo lên ngọn núi hoang

Chỉ nắng và gió
Làm núi cỗi cằn
Núi hoang
Dẫu bây giờ chúng ta chết
Cũng chẳng có một chiếc quan tài nào
Đưa chúng ta xuống núi

Quá xa xôi
Quá mệt mỏi
Đề chống lại đêm ngày đau đớn
Và giờ đã chôn vùi
Vào lòng đất tối sâu
Trong những chóp đá lặng câm
Những tàn than bí ẩn cháy
Ngày mai
Người sẽ quên người từng là ngọn lửa

Và ai đó
Cào xé trên trái đất
Khóc than
Người sẽ chết
Trên đỉnh núi này
Chết vĩnh viễn
Người sẽ quên
Người chính là ngọn lửa
Và ngày mai
Một cây thông cô độc mọc lên


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)