Nghe tin thiếp cũng vội lòng mừng,
Song lệ duyên này biếng nói năng.
Công thuở tao khang[1] thôi đã vậy,
Một mai vinh hiển lại quên chăng.
Sầu hoa luống một hồn hồ điệp,
Mượn gió thay đều chốn gác Đằng.
Chầy kíp chàng về xin thiếp cũng,
Kẻo còn lạnh lẽo chốn cung trăng.


Tiêu đề chữ Hán: 猿氏答孫生. Nghĩa: Viên Thị đáp lời Tôn Sinh.

Chú thích:
[1]
Tao khang: “Tao khang” 糟糠 còn đọc là “tào khang” chỉ người vợ đã gắn bó với mình từ thuở hàn vi, nghèo khó, từng ăn bã ăn cám với mình. “Tao” là bã rượu, “khang” là cám gạo, là những thứ mà người nghèo khổ thường phải ăn. Theo Hán thư, Tống Hoằng truyện: vua Hán Quang Vũ (Trung Quốc) có ý muốn gả người chị goá chồng là Hồ Dương công chúa cho quan đại phu Tống Hoằng 宋弘, nên hỏi “Ngạn ngôn: Phú dịch thê, quý dịch giao, nhân tình hồ?” 諺言貴易交,富易妻,人情乎? (Ngạn ngữ có nói: Giàu thì đổi vợ, sang thì đổi bạn, có đúng không?) Tống Hoằng đã có vợ, đáp “Thần văn: Bần tiện chi giao mạc khả vong, tao khang chi thê bất khả hạ đường” 臣聞貧賤之知不可忘,糟糠之妻不可下堂 (Thần nghe: Bạn bè lúc nghèo hèn chớ nên quên, người vợ tấm cám chớ để ở nhà dưới), ý nói không thể khinh rẻ, phụ bạc người vợ cũ. Vua biết ý vậy, liền thôi.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]