63.83
Thể thơ: Lục bát
Thời kỳ: Trung đại
Từ khoá: thơ sách giáo khoa (670)

Đăng bởi Diệp Y Như vào 30/04/2009 20:56, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 19/10/2020 10:01

Tóc quăn chải lược đồi mồi,
Chải đứng chải ngồi, quăn vẫn hoàn quăn.
Nên thì tớ ở tớ ăn,
Không nên tớ giã đầu quăn tớ về.
Tháng năm công việc ê hề,
Thằng ở ra về, chủ phải cưỡi trâu.
Giã ơn chúng bạn chăn trâu,
Tớ về đồng bãi hái dâu chăn tằm.
Tớ ở chưa được nửa năm,
Chủ nhà mắng tớ, tớ nằm không yên.
Tớ ở thì tớ lấy tiền,
Làm chi thiểu não, làm phiền tớ thay.
Chửa sáng dắt trâu đi cày,
Dọn bờ cuốc góc nửa ngày chưa tha:
“Bờ lớn con hãy cuốc ra,
Bờ bé đắp lại cho bà, con ơi!”
Việc làm khắp chốn cùng nơi,
Giục đi cắt cỏ, vai tôi đã mòn.
Đi thì lội suối trèo non,
Cắt được gánh cỏ đã mòn đôi vai.
Về nhà xay đỗ, cạo khoai,
Xay thóc, giã gạo canh hai chưa nằm.
Gà kia mày gáy chiêu đăm,
Để chủ tao nằm, tao ngủ chút nao.
“Bờ chuôm cho chí bờ ao,
Mướn được thằng ở, nhẽ nào, con ơi!”
Chúa ăn rồi chúa lại ngồi,
Bắt thằng con ở dọn nồi, dọn niêu.
Ngày trước còn khí yêu yêu,
Về sau chửi mắng ra chiều tốn cơm.
Trước kia còn để cho đơm,
Sau thì giật lấy: “Tao đơm cho mày!”
Tôi đơm một đũa thì đầy,
Chúa đơm ba đũa chẳng đầy xung quanh.
Thằng ở câu được mè ranh,
Nạc chúa ăn hết, để dành xương cho.
Chúa giai là chúa hay lo,
Đêm nằm cắt việc ra cho mà làm.
Chúa gái là chúa ăn tham,
Đồng quà tấm bánh đút nơm trong buồng.
Ăn rồi chết nứt, chết trương,
Chẳng nhớ thằng ở, chẳng thương con đòi.
Ba năm cho được cái khố lụa sồi,
Đầu bằng chiếc đũa, cái đuôi thằn lằn.
Ra đường chẳng dám ở trần,
Thấy chúng, thấy bản, hổ thân, hổ đời!
Mẹ tôi sinh một mình tôi,
Tôi ở nhà người, chịu đắng chịu cay.
Đắng cay thì mặc đắng cay,
Tôi ở năm ngoái, năm nay tôi về.
Giã ơn cái rổ, cái sề,
Nửa đêm gà gáy, tao về nhà tao.
Giã ơn cái cọc cầu ao,
Nửa đêm gà gáy, cho tao có mày.


Đoạn từ câu “Chúa ăn, rồi chúa lại ngồi” đến câu “Nạc chúa ăn hết, để dành xương cho”, có bản chép:
Chó gầy hổ mặt người nuôi,
Tôi gầy hổ mặt chúa tôi chăng là
.
Chúa tôi mang tiếng chúa nhà,
Mượn
được con ở khéo là đành hanh.
Rạng ngày đi vớt bèo, được con cá
mè ranh,
Chúa ăn hết nạc, để dành xương cho.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]