Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ dân gian » Ca dao » Ca dao về tình yêu, đôi lứa » Vần D-E
Đăng bởi tôn tiền tử vào 03/03/2015 09:49
Đêm qua trời sáng trăng rằm,
Anh đi qua cửa, em nằm không yên.
Mê anh chẳng phải mê tiền,
Thấy anh lịch sự, có duyên, dịu dàng.
Thấy anh em những mơ màng,
Tưởng rằng đây đấy phụng hoàng kết đôi.
Thấy anh chưa kịp ngỏ lời,
Ai ngờ anh đã vội dời gót loan.
Thiếp tôi mê mẩn canh tàn,
Chiêm bao như thấy anh chàng ngồi bên.
Tỉnh ra lẳng lặng yên nhiên,
Tương tư bệnh nó phát liên miên cả ngày.
Nghĩ rằng duyên nợ từ đây,
Xin chàng hãy lại nơi đây chút nào.
Cho thiếp tỏ thiệt thấp cao.
Đêm qua trời sáng trăng rằm,
Anh đi qua cửa, em nằm không yên.
Mê anh ‡ không phải mê tiền,
Thấy anh lịch sự, có duyên, dịu dàng.
Thấy anh em những mơ màng,
Tưởng rằng đây đấy phụng hoàng kết đôi.
Thấy anh chưa kịp ngỏ lời,
Ai ngờ anh đã vội dời gót loan.
Thiếp tôi mê mẩn canh tàn,
Chiêm bao như thấy anh chàng ngồi bên.
Tỉnh ra lẳng lặng yên nhiên,
Tương tư bệnh ‡ phải liên miên cả ngày.
‡ Ngỡ rằng duyên nợ ‡ đó đây,
Xin chàng hãy lại ‡ chơi đây chút nào.
Cho thiếp ‡ tố thiệt ‡ mới nao.
Đêm hôm qua ‡ vằng vặc trăng ‡ rầm,
Thấy anh qua cửa, em nằm không yên.
Mê anh chẳng phải mê tiền,
Thấy anh lịch sự, có duyên, dịu dàng.
‡ Trông thấy anh em những mơ màng,
‡ Ước gì đây đấy ‡ phượng hoàng kết đôi.
Thấy anh chưa kịp ngỏ lời,
Ai ngờ anh đã vội dời gót loan.
‡ Làm cho em mơ mẩn canh tàn,
Chiêm bao ‡ trông thấy được anh chàng ‡ cạnh bên.
‡ Có chăng duyên ‡ ngộ ngẫu nhiên...