Nắng hạn đã vô ngần hung bạo,
Núi sông đều sạch ráo khô khan,
Hạn thần làm việc bạo tàn,
Như thiêu như đốt nguy nan khắp nơi.
Lòng ta sợ lắm rồi nắng hạn,
Bứt rứt như lửa ran tấc lòng.
Vua quan đời trước có công,
Lời ta khấn vái cũng không nghe nào.
Còn thượng để trên cao kia ấy,
Chẳng cho ta tránh chạy nữa chăng?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
tửu tận tình do tại