Nắng hạn đã đến hồi tột mức,
Chẳng thể nào ngăn dứt cho xong.
Khô khan nóng bức vô cùng,
Nói rằng: ân tránh ta không chốn nào.
Mệnh của dân lao đao sắp tuyệt,
Không ai nhìn, thơ thiết đoái trông.
Vua quan đời trước có công,
Giúp ta cứu nạn cũng không nữa rồi.
Còn tổ tiên đồng thời cha mẹ,
Sao nhân tâm chẳng thể thi ân?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
tửu tận tình do tại