Nắng hạn đã đến hồi cùng cực,
Không thể nào cứu dứt nữa rồi.
Chúng dân kinh cấp bồi hồi,
Như nghe sấm sét rụng rời xiết bao!
Dân nhà Chu người nào sót lại,
Nửa tấm thân làm hại cũng không.
Trời cao thâm thẩm, hỡi ôi!
Cho ta sống lại không thôi nữa đành!
Thì sao lại chẳng kinh sợ thế?
Cũng không còn việc tế tổ tiên.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
tửu tận tình do tại