Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 27/11/2022 07:21
Une chanson que me fredonne l’automne
Les taches rousses de septembre, ma chambre
Une dernière cigarette, peut-être
Et puis je vais aller dormir.
Je pense a tous les solitaires sur terre
Qui vont éteindre la lumière pour faire
L’aller-retour, la vie, le rêve, je lève
Mon verre a leur prochain sourire.
Un jour tu ris, un jour tu pleures
Un jour tu vis, un jour tu meurs...
Départ mouchoir
retour velours
histoire d’amour...
Un jour ça va, un autre non
Un jour lilas, un jour flocons...
C’est ça la vie:
Un jour tu pleures
Un jour tu ris.
J’étais au chaud dans ta romance, dimanche
Lundi j’ai froid dans le silence, l’absence
J’aurai peut-être une semaine de peine
puis sûrement je t’oublierai.
Et je dirai d’autres “je t’aime”, quand même
Je feuillerai d’autres visages, les pages
du livre de cette aventure future,
ma vie, mes joies et mes regrets.
Un jour tu ris, un jour tu pleures
Un jour tu vies, un jour tu meurs...
Départ mouchoir,
retour velours,
histoire d’amour...
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 27/11/2022 07:21
Có 2 người thích
Bài ca đó khiến anh buồn
Mùa thu tháng Chín, căn phòng đỏ hanh
Thuốc này điếu cuối cho anh
Tìm vào giấc ngủ say tình mộng mơ
Nghĩ về những kẻ bơ vơ
Ai người tắt ánh mộng mơ trong đời
Cho anh một chuyến khứ - hồi
Sau lưng là những tiếng cười tha nhân.
Cười xong, rồi khóc cũng gần
Sống đi, rồi chết một lần nhân sinh...
Chiếc khăn tay tiễn đưa mình
mềm trong vũng lệ
chuyện tình đã qua...
Ngày tươi nắng, tháng mưa bay
Ngày hoa nở thắm, rồi ngày rụng rơi...
Cuộc đời thường chỉ thế thôi:
Nhân sinh một kiếp khóc,
cười thoáng qua
Bên ngày Chúa nhật kiêu sa
Thứ Hai lạnh vắng phủ qua hồn người
Một tuần quay quắt rã rời
Để rồi lòng sẽ lần hồi tìm quên
Dẫu rằng muốn nói “yêu em”
Những khuôn mặt khác đến tìm kiếm anh
Mở ra thêm những trang tình
Vui rồi hối tiếc đời mình thêm thôi.
Cười đi, rồi khóc rã rời
Sống đi, rồi chết một đời nhân sinh...
Chiếc khăn tay tiễn đưa mình
mềm trong vũng lệ
chuyện tình xưa xa...