Bao thế kỷ qua rồi từ cái thuở Hỗn Mang
Lửa như suối vọt trào từ miệng núi
Chùm hoa cháy rực của hoả diệm sơn trơ trọi
Còn bốc cao hơn cả lửa núi Chimborazos

Chẳng có âm thanh nào đánh thức đỉnh núi hết dư vang
Nơi tro bụi tuôn mưa và con chim đến uống
Đất không cựa mình, và dòng dung nham, máu của đất
Đông cứng lại rồi cho mặt đất nằm yên

Như một cố gắng tột cùng của đám cháy cổ xưa
Nơi vành miệng rộng hoác đã từ lâu nguội lạnh
Nổ tung ra qua chất đá nát nghiền

Như một tiếng sấm giữa bầu trời thinh lặng
Trong đám bụi óng vàng của tung toé phấn hoa
Nổ tung ra đoá hoa của những cây xương rồng đỏ rực

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)