Bài thơ được viết bằng tiếng Đức nhưng chưa có nguyên tác, xin mời xem 2 bản dịch.

Nếu bạn có thông tin về nguyên tác của bài thơ, xin mời gửi vào bình luận ở dưới.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Thế Lữ và Đỗ Ngoạn

Thôi rồi những ngày hớn hở
Thôi rồi yên tĩnh đời ta!
Ta không còn tìm đâu thấy nữa
Không còn thấy lại bao giờ!

Từ khi người yêu đi khuất
Khắp nơi tựa cảnh tha ma!
Đời sống dập dồn trước mắt
Khác chi tang tóc đi qua!
Trí ta đâu còn tỉnh táo
Bốn phương trăm nẻo vẩn vơ
Lòng ta chỉ còn ảo não
Chia thành nghìn mảnh xót xa.

Thôi rồi những ngày hớn hở
Thôi rồi yên tĩnh đời ta!
Ta còn tìm đâu thấy nữa
Không còn thấy lại bao giờ!

Từ cửa sổ ta nhìn ra
Chỉ bóng chàng ta dõi đợi
Từ trong nhà ta chạy ra
Chỉ để đón chàng đi tới.

Bước đi người yêu chững chạc
Dung dáng người yêu hiên ngang
Miệng cười người yêu ấm áp
Ánh mắt người yêu rỡ ràng.

Lời chàng khiến ta ngây ngất
Lòng ta ân ái tràn đầy
Tay chàng tay ta ghì chặt
Chàng hôn ta, ôi nồng say!

Thôi rồi những ngày hớn hở,
Thôi rồi yên tĩnh đời ta!
Ta còn tìm đâu thấy nữa?
Không còn thấy lại bao giờ!

Trái tim ta se thắt lại
Khi chàng bước lại gần ta
Ôi ước chi ta giữ mãi
Không để cho chàng rời xa.

Ôi, cái hôn nồng tha thiết!
Hôn nhau mãi mãi không thôi!
Ta muốn chàng hôn mãi miết
Dù ta có chết vẫn tươi.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Phạm Thanh Cải

Bình yên của ta biến mất,
Tim ta nặng trĩu ưu phiền
Ta không bao giờ lại được
Trở về cuộc sống bình yên.

Nơi đây, nếu chàng vắng bóng
Sẽ là ngôi mộ của ta,
Cả thế giới này, tất cả
Biến thành cay đắng xót xa.

Đầu ta, đáng thương, tội nghiệp
Ta như lạc lối, chơi vơi
Giác quan của ta mất hết
Tan ra từng mảnh rã rời.

Bình yên của ta biến mất,
Tim ta nặng trĩu ưu phiền
Ta không bao giờ lại được
Trở về cuộc sống bình yên.

Chỉ mong bóng chàng đi tới,
Đứng bên cửa sổ ta nhìn
Chỉ chàng làm ta ngóng đợi
Lang thang khắp chốn đi tìm.

Hình dáng của chàng cao quý,
Bước đi của chàng hiên ngang,
Trên môi nụ cười vui vẻ,
Đẹp sao đôi mắt của chàng!

Ta thích nghe chàng nói chuyện
Diệu kỳ, hạnh phúc làm sao
Tay ta muốn tay chàng nắm,
Nụ hôn chàng ấm biết bao!

Bình yên của ta biến mất,
Tim ta nặng trĩu ưu phiền
Ta không bao giờ lại được
Trở về cuộc sống bình yên.

Lòng ta từ lâu khao khát
Mau mau được nắm tay chàng
Tay ta được chằng nắm chặt
Niềm vui hỏi có gì hơn!

Ta sẽ hôn chàng nồng nhiệt
Bằng hơi thở cuối trên đời
Nụ hôn của chàng thắm thiết
Ta dù có chết vẫn vui!

Chưa có đánh giá nào
Trả lời