Người hiền triết luôn luôn tính trước
Không đợi chờ khi cất bước ra đi
Sang cõi Trung giới Âm ty
Mà không chuẩn bị kiên trì từ lâu

Lúc nào cũng sẵn sàng khăn gói,
Để ra đi, bỏ thói khóc than:
Tử thần xuất hiện hiên ngang
Khó bề đoán trước, chặn đàng cản ngăn

Con Vua Chúa lắm khi mở mắt
Chỉ chào đời mấy khắc rồi đi
Của cải, quyền lực ích gì?
Tài cao, sắc đetp cũng đi như thường!

Tánh tàn nhẫn, Tử Thần cương quyết,
Lòng lạnh lùng, giả điếc, vô tâm,
Bất ngờ xuất hiện, âm thầm
Tàn phá, giết chóc, gieo mầm đau thương

Một bô lão đã ngoài trăm tuổi
Nghe ngặt mình thui thủi yếu dần,
Xin được gặp mặt Tử Thần,
Mong được cầu khẩn điều gần, điều xa.

Bóng Tử Thần bỗng đâu xuất hiện,
Hỏi: “Lão Ông có chuyện chi cầu?
Gặp ta không dễ gì đâu,
Mau mau bày tỏ ngỏ hầu sớm đi.”

Ông lão đáp: “Sao Ngài hối hả,
Vì cớ nào bươn bả, vội vàng,
Đem người về Chốn Diêm-Đàng,
Không cho hay trước, chẳng màng báo nguy!”

“Ngài biết không: tôi còn nhiều việc,
Thiếu thì giờ giải quyết khó an,
Vì quá bận rộn đa đoan,
Không thể thu xếp vẹn toàn được đâu.”

“Kìa chúc ngôn tôi chưa kịp viết,
Để thu xếp mọi việc về lâu,
Vợ tôi cứ mãi nguyện cầu
Phu thê một lúc về chầu Diêm Vương

Tôi hãy còn một thân cháu nhỏ,
Cần có tôi giúp nó an bài,
Địa vị, nhà cửa, trong ngoài,
Lập xong gia thất, từ rày mới yên.

Nhà đang ở cần thêm một mái,
Để trẻ con rộng rãi chơi rong,
Đầu xuân cất, cuối hè xong,
Chừng đó hy vọng thong dong phần nào.

Đây chỉ mới một vài công việc
Sau hãy còn có biết bao nhiêu,
Mong Ngài thông cảm ít nhiều,
Giúp tôi giải quyết mọi điều an vui.”

Ngươi quá tham, Tử Thần đáp lại,
“Ta đã nhiều dễ dãi với ngươi,
Đếm xem trọn xứ mấy người
Bách niên giai lão, như ngươi bây giờ?

Ngươi trách ta sao không báo trước,
Một ít lâu khi rước người đi
Quả thật ngươi kém nghĩ suy,
Để kịp đón nhận những gì ta ban.

Khi thấy mình mắt lờ, tóc bạc,
Thêm răng long, thân xác ốm mòn,
Tay chơn run rẩy, héo hon,
Đó lời cảnh cáo chẳng còn bao lâu.

Ta đã cho ngươi nhìn tận mặt
Nhiều bạn bè bệnh ngặt ra đi,
Đó là cảnh cáo chớ gì?
Tại sao không hiểu, cứ ghì lấy thân?

Nay ngươi sống có chi lý thú?
Ăn không ngon, giấc ngủ khó khăn,
Đứng đi, cười nói nhọc nhằn,
Tình cảm, lý trí phải chăng yếu dần?

Ngươi tiếc rẻ những điều vô ích,
Đối với người chẳng thích, hết tươi,
Đâu còn tuổi trẻ đôi mươi,
Còn đâu phong độ, vui cười như xưa?

Thôi hãy mau lập tờ di chúc,
Để tránh điều lục đục sau này,
Xong rồi, trực chỉ phương tây
Xuôi tay, rũ áo, lướt mây, băng ngàn!”

Quả thật vị Tử Thần hữu lý,
Đến tuổi già hoan hỉ ra đi,
Thiết tha, luyến ái làm chi?
Thân xác tàn tạ, còn gì mà ham?

Hãy ra đi như tàn bữa tiệc,
Miệng tươi cười cáo biệt chủ gia,
Cám ơn chủ đã hào hoa,
Thâm tình thết đãi, Vương gia chẳng bì.

Hãy dọn mình sẵn sáng từ trước,
Tránh ngỡ ngàn khi bước ra đi,
Đừng trì huỡn, ích gì?
Kéo dài thêm được mấy thì, nghĩ xem?

Đừng thì thầm, ớ nầy quý Cụ,
Hãy nhìn xem những lũ thanh niên,
Nhìn chúng hăng hái, hồn nhiên,
Thi đua liều chết, lặng yên tươi cười!

Nhưng chúng đã chết vì tử tiết,
Chết hiên ngang, oanh liệt, phi thường,
Hào hùng, nhưng rất đau thương,
Chết vì chánh nghĩa, nêu gương muôn đời.

Thôi, nói mãi càng làm người ghét,
Hãy bình tâm xem xét thật gần,
Người càng giống hệt Tử Thần
Lại càng sợ chết hơn phần thanh niên.

tửu tận tình do tại