Đăng bởi Tung Cuong vào 05/05/2020 10:28
Мой ребёнок испачкал паркет…
Я, конечно, за это сердилась…
Но соседка моя столько лет
Хочет деток, да вот, не сложилось…
Я для мамы опять занята…
Суматоха и жизни теченье…
Но с детдома Андрей – сирота,
Он не знает о маме с рожденья…
С мужем ссоры банальные вновь…
Хнычет снова в кроватке малютка…
А тёть Катя, не зная любовь,
Умерла в одиночестве жутком…
У меня разошёлся замок…
Прям с утра этот день не задался…
А мужчина в коляске без ног
Благодарно лучам улыбался…
Как некстати сломался каблук…
Я ужасно сердилась: «Ну что же,
Всё с утра выпадает из рук…
Ну, за что мне всё это, о, БОЖЕ???»
Злая… у перехода стою…
Внедорожник… и скорость под двести…
Пешеход за секунду… в раю…
Спас каблук… Я стояла на месте.
Я застыла на миг, не дыша,
И подумала: в самом-то деле,
В человеке бесценна душа,
Но так мало души в нашем теле…
Я сполна получила урок…
Чёткий, правильный, элементарный…
А мужчина в коляске без ног
Улыбался лучам благодарно…
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 05/05/2020 10:28
Con trai tôi làm bẩn ra sàn gỗ...
Tất nhiên tôi có cớ để bực mình...
Nhưng chị hàng xóm nhà tôi đã mấy năm rồi
Ước sinh con từ lâu mà nào thấy có...
Để làm mẹ, tôi thấy tôi bận quá...
Việc bù đầu, dòng đời hối hả trôi...
Nhưng cậu bé Anđrey ở trại mồ côi,
Từ lúc mới sinh chưa biết gì về mẹ...
Vợ chồng lại vừa xong cuộc cãi nhau nhẹ...
Bé trong nôi đang khóc mếu bèo nhèo...
Còn thím Kachia chưa biết vị tình yêu,
Vừa bị chết trong cô đơn oan nghiệt...
Cửa nhà tôi vừa hỏng khoá chết tiệt...
Từ sáng đến giờ một ngày thật là đen...
Người đàn ông trong xe đẩy mất cả hai chân,
Cười tươi rói, đầy biết ơn, gặp hôm trời nắng...
Còn tôi gãy đế giày không đúng lúc...
Tôi nổi sung, bực tức, miệng kêu trời:
“Suốt từ sáng đụng gì cũng hỏng thôi,
Tôi chịu tội gì từ sáng, ôi TRỜI hỡi???”
Đang bức bối..., tôi đứng bên lề đường vượt bộ...
Một xe tải vụt qua... tốc độ tới hai trăm...
Một người qua đường... nháy mắt... đã lên thiên đàng
Đế giày hỏng vừa cứu mạng tôi... Tôi đứng lì một chỗ.
Tôi chết lặng một giây, không dám thở.
Tôi nghĩ rằng ở đây có vấn đề,
Trong con người, tâm hồn là vô giá,
Nhưng trong ta có quá ít tấm lòng...
Tôi xứng đáng nhận về nguyên bài học...
Rất đúng lỗi, đúng người, kiểu sơ đẳng...
Người đàn ông trong xe đẩy mất cả hai chân,
Cười tươi rói, đầy biết ơn, vui hôm trời nắng...