Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Thập Tứ Cách Cách vào 09/07/2009 22:26

Có thể tôi nhìn thấy một lần biết một lần rồi không bao giờ thấy nữa
Thứ ánh sáng lạ ấy sinh ra từ đâu
Ánh sáng mà chẳng phải ánh sáng
Triệu triệu chớp mắt đi qua tôi trong trẻo đến vô ngần

Đôi khi bay ra từng hạt từng hạt
Ngời

Mỏng
Chìm trong vầng sáng giấc ngủ nghìn năm đã qua
Lọc sạch trái tim tôi bầm đen với những nỗi niềm
Bầm
Đen

Tôi đứng dậy cái thế của chú bé phương Đông lẫm chẫm từng bước nhánh san hô
Nói tiếng nói mẹ cho riêng tôi loài người đã nói vạn năm về trước
Không bằng sáu khúc thanh quen thuộc hư mòn
Khúc thanh thứ mười ba
Con số lấp lửng loài người từng nghiệm chứng đớn đau và hạnh phúc

Một lần thôi tôi mong được đặt trên đôi lòng bàn tay
Xin đừng rơi xuống đất
Mỗi khi đã vỡ ra trần gian này sao hàn gắn được
Sự nguyên trinh của thể chất làm con người nhận ra mình là ai
Bóng tối lửa nước không tài nào dập tắt

Tột cùng ám ảnh
Cúi đầu trước đại dương mênh mông lắng nghe tiếng sóng vỗ trong ngực mình
Tan theo con sóng
Tôi ngụp lặn cho tới ngày cánh tay buông xuôi
Nhưng tinh thể đã xa rồi
Vì sao đang trôi .