Từ những chuyện cổ xa xưa ấy
Tiếng ngân nga, tiếng hát mê li,
Và bàn tay ngọc ngà vẫy vẫy
Gọi ta về xứ sở thần kỳ;

Nơi ấy trong ráng chiều vàng óng,
Những bông hoa luôn khát khao nhau,
Hoa trìu mếm nhìn nhau xúc động,
Gương mặt hoa như mặt cô dâu;-

Nơi ấy cỏ cây đều biết nói,
Thường hát vui một khúc hoà ca,
Muôn nguồn suối ầm ào, sôi nổi
Những âm thanh vũ điệu hài hoà;-

Và những khúc tình ca réo rắc,
Chưa một ai nghe thấy trên đời,
Khiến khác vọng dâng lên ngây ngất
Ru hồn vào dịu ngọt chơi vơi!

Tôi ước mong đến ngay chốn đó,
Để con tim hớn hở reo vui,
Trút bỏ hết muôn ngàn nỗi khổ,
Và tự do, hoan lạc suốt đời!

Ôi! Xứ sở của niềm hạnh phúc,
Tôi vẫn thường nhìn thấy trong mơ,
Nhưng ban mai khi vầng dương mọc,
Đã tan đi như sóng trên bờ.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé