Cả hy vọng và tình yêu tan vỡ
Bản thân ta bị biển kia giận dữ
Ném lên nằm như một thây ma
Trên bờ bể cô đơn buồn tẻ
Phía trước ta là mặt nước hoang vu
Sau lưng ta là đói nghèo, đau khổ
Trên đầu ta bay lượn những làn mây
Những làn mây như lũ gái nhà trời
Nước da xám và dáng hình không rõ
Họ vục những chiếc gàu sương xuống bể
Múc nước lên, nặng nhọc lội về
Rồi lại đổ ào xuống bể như xưa
Ôi, cái công việc chán chường tẻ ngắt
Cũng vô ích như đời ta vô ích
Chim hải âu kêu, sóng vỗ rì rào
Những kỷ niệm xưa về chiếm lĩnh hồn ta;
Những giấc mộng từ lâu quên bẵng
Những hình ảnh tự bao giờ xoá hẳn
Lại trở về tất cả trở về đây
Tìm đến hồn ta vò xé đoạ đầy

Ở phương Bắc có một nàng xinh đẹp
Một vẻ đẹp huy hoàng, lộng lẫy biết bao
Tấm thân nàng thon nhỏ cao cao
Như cây bách phủ trong màu áo trắng
Đã khơi dậy nỗi khát khao thèm muốn
Mái tóc nàng lơi lả màu đen
Như bao niềm khoái lạc trong đêm
Buông rủ xuống chung quanh khuông mặt
Vừa xanh xao, hiền dịu của nàng
Từ gương mặt xanh xao, hiền dịu đó
Đôi mắt sáng, mở to, sắc sảo
Chói ngời lên như mặt trời đen
Đã bao lần hỡi mặt trời đen
Ta đến xin ngươi chút lửa hồng phấn khởi
Để mong giúp cho lòng ta thanh thoả!
Được lủa rồi ta lảo đảo say sưa
Một nụ cười hiền dịu biết bao nhiêu
Đang dạo khắp môi ngươi, đôi môi kiêu ngạo
Mà ta biết không thể nào chạm tới
Và môi kia đã thầm thĩ những lời
Cũng dịu dàng như một ánh trăng soi
Và ngọt lịm như hương hồng toả sớm
Tâm hồn ta như phượng hoàng vỗ cánh
Bay lên cao lao thẳng đến trời xanh.

Ôi, hải âu! Ôi sóng cả!Hãy im!
Cả hạnh phúc, cả tình yêu, hy vọng
Đã trôi qua tất cả đã trôi đi
Còn ta đây, là một người chết đắm
Bị vứt nằm trên đất lẻ loi
Ta đang áp mặt ta nóng bỏng
Trên cát bờ ẩm ướt này đây.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé