Một nước Cộng hoà, Ham-bua chưa hề lớn
Như Vơ-ni-dơ và Flô-ren-xơ
Nhưng Ham-bua có món hàu hơn hẳn
Hàu tuyệt ngon trong hầm phố Lô-ren-xơ

Ấy là một buổi chiều khá đẹp
Tôi với Cam-pê đến đó vui vầy
Hai đứa tôi muốn cùng nhau thưởng thức
Món hàu ngon và những cốc vang đầy

Trong không khí mừng vui nơi đó
Hôm nay tôi đã gặp lại rồi
Nhiều bạn mới, nhiều đồng chí cũ
Như Sao-fê-pi thân thiết của tôi

Kia là Vin, trên mặt anh hiển hiện
Chẳng khác chi tập gia phả lâu đời
Mà trong đó những kẻ thù kinh điển
Qua thời gian cũng được khắc lên rồi

Kia là Fúcx, kẻ tôn thờ mù quáng
Một tư thù của Giê-hô-va
Chỉ Hê-ghen được anh tin tưởng
Và phần nào thần Vệ nữ Ca-nô-va

Cam-pê đây chính là vị thánh
Anh mỉm cười, toả sáng niềm vui
Đôi mắt rọi tâm hồn óng ánh
Như Đức Bà biến đổi chút thôi

Tôi ăn uống vô cùng sảng khoái
Và nghĩ suy với cả lòng tôi
"Cam-pê ấy, người đàn ông vĩ đại
Một bông hoa xuất bản tuyệt vời

"Một người khác, dẫu làm xuất bản
Chắc để tôi chết đói từ lâu!
Cam-pê đã cho tôi ăn uống
Tôi sẽ không bỏ mặc anh đâu!

"Tôi biết ơn vị thần sáng tạo
Trên trời cao: ép nước nho tươi
Lại cũng đã vì tôi sáng tạo
Một Cam-pê xuất bản cho đời!

"Tôi biết ơn Vị thần cao sáng
Với tài năng, ơn đức cao dày
Tạo ra hàu, sống trong biển lớn
Tạo rượu vang trên mặt đất này!

"Người cũng giúp cho chanh chóng mọc
Nước chanh thơm ta vắt lên hàu
Thôi cha nhé, món ăn tràn ngập
Cha để con tận hưởng đêm thâu!

Vang sông Ranh, mềm lòng ta uống
Quên nỗi đau đoạn tuyệt ngày nào
Trong lồng ngực, giờ đây thắp sáng
Một tình yêu đồng loại xôn xao

Tình yêu ấy xô ta ra cửa
Đi lang thang trên khắp phố phường
Tâm hồn gọi tâm hồn rộng mở
Tìm mỹ nhân bóng trắng dịu dàng

Khoảnh khắc ấy, ta như tan biến
Trong khát mong cùng nỗi ưu phiền
Lúc này đây, mèo nào cũng xám
Cô nàng nào cũng hoá Hê-len...

Khi bước tới sàn quay phía trước
Tôi nhận ra trong ánh trăng vàng
Một cô gái tuyệt vời, cất bước
Dáng cao siêu, thanh tú, mơ màng

Gương mặt nàng tròn xinh, trinh trắng
Đôi mắt nàng xanh biếc, k im cương
Má hoa hồng, môi anh đào thắm
Mũi cao cao thoáng một sắc hường

Trên đầu nàng phủ lên chiếc mũ
Có vải gai trắng muốt viền quanh
Trông chẳng khác chóp cao thành cổ
Dựng tháp tròn kiêu hãnh vây quanh

Nàng khoác lên chiếc ken màu trắng
Phủ dịu dàng xuống tận bụng chân
Như hai cột đô-ri ngay ngắn
Hãy trông kìa! Hai cái bụng chân

Vẻ tự nhiên phô ra thật rõ
Ta đọc ra đức tính của nàng
Song phần lưng: cao to hết cỡ
Phản lại nàng - cái vẻ cao sang

Nàng bước đến cạnh tôi và nói:
"Ta chào chàng trên bến sông En!
Mười ba năm xa nhau rồi đấy
Ta thấy chàng vẫn dáng thân quen!

"Hẳn là chàng đã tìm, đã kiếm
Những tâm hồn hấp dẫn ngàn phương
Và đã gặp, say sưa, chìm đắm
Những đêm vui, ngày tháng tha hương

"Đời nuốt trửng những tâm hồn mau lẹ
Con hy-đra có tới trăm đầu
Thời xưa cũ và bao cô gái trẻ
Chàng không sao tìm lại nữa đâu!

"Hoa đẹp cũ, sao tìm lại nữa1
Trái tim xuân đã hoá thiên thần
Xưa nở rộ, nhưng giờ héo úa
Bão nổi lên, hoa dập cánh tàn!

"Đã héo úa, dập tàn, tơi tả
Bởi bàn chân thô bạo cuộc đời
Trên trái đất, nay đâu còn nữa
Sự đẹp tươi và vị ngọt bùi"

Nàng là ai? Tôi kêu thảng thốt
Như cơn mơ đến tự bao đời
Nàng ở đâu? Liệu tôi được phép
Tháp tùng nàng đi khắp muôn nơi?

Nàng nhìn tôi, mỉm cười khẽ nói:
"Chàng nhầm rồi! Hãy nhớ rằng ta
Rất tế nhị, con nhà quý phái
Có thuần phong, mỹ tục. Không là...

Ta đâu phải cô nương nhỏ bé
Như Lô-rết-tin của Pháp ngày xưa!
Ham-mô-nia là ta đấy nhé
Vị Nữ thần bảo hộ Ham-bua!

"Chàng sửng sốt, quá chừng sợ hãi
Mà đáng ra, một ca sĩ ngoan cường!
Chàng muốn tháp tùng ta, có phải?
Vậy thì đi, chớ có ngại ngần..."

Nhưng mà tôi đã cười, đã thét:
Nàng đi đi, tôi bước theo sau
Nàng đi trước, vâng, nàng đi trước
Có lẽ rồi lao thẳng hang sâu!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)