Chưa có đánh giá nào
Ngôn ngữ: Tiếng Đức
2 bài trả lời: 1 bản dịch, 1 thảo luận

Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 23/03/2007 11:52, đã sửa 3 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 21/12/2017 09:55

Sturm

Es wütet der Sturm,
Und er peitscht die Wellen,
Und die Well'n, wutschäumend und bäumend,
Türmen sich auf, und es wogen lebendig
Die weißen Wasserberge,
Und das Schifflein erklimmt sie,
Hastig mühsam,
Und plötzlich stürzt es hinab
In schwarze, weitgähnende Flutabgründe -

O Meer!
Mutter der Schönheit, der Schaumentstiegenen!
Großmutter der Liebe! schone meiner!
Schon flattert, leichenwitternd,
Die weiße, gespenstische Möwe,
Und wetzt an dem Mastbaum den Schnabel,
Und lechzt, voll Fraßbegier, nach dem Herzen,
Das vom Ruhm deiner Tochter ertönt,
Und das dein Enkel, der kleine Schalk,
Zum Spielzeug erwählt.

Vergebens mein Bitten und Flehn!
Mein Rufen verhallt im tosenden Sturm,
Im Schlachtlärm der Winde.
Es braust und pfeift und prasselt und heult,
Wie ein Tollhaus von Tönen!
Und zwischendurch hör ich vernehmbar
Lockende Harfenlaute,
Sehnsuchtwilden Gesang,
Seelenschmelzend und seelenzerreißend,
Und ich erkenne die Stimme.

Fern an schottischer Felsenküste,
Wo das graue Schlößlein hinausragt
Über die brandende See,
Dort, am hochgewölbten Fenster,
Steht eine schöne, kranke Frau,
Zartdurchsichtig und marmorblaß,
Und sie spielt die Harfe und singt,
Und der Wind durchwühlt ihre langen Locken,
Und trägt ihr dunkles Lied
Über das weite, stürmende Meer.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Đào Xuân Quý

Giông tố gào vang
Quất vào lưng sóng
Sóng nổi giận, lồng lên, tung bọt trắng
Và dựng mình như những ngọn tháp cao,
Sóng dâng lên những núi nước bạc đầu
Cũng uốn lượn như bầy sinh vật
Chiếc tàu nhỏ vội vàng, khó nhọc
Vượt sóng cao
Nhưng phút chốc
Lại rơi
Xuống vực sâu trong lòng nước đen ngòm.

Ôi biển lớn! Chỗ ngọn nguồn vẻ đẹp,
Những nữ thần hiện lên từ bọt nước
Hãy về đây che chở cho ta!
Chim hải âu ngửi biết có thay ma
Đang lượn khắp như một con quỷ đói:
Nó ghé mỏ cột buồm, mong mỏi
Sớm đem ra xé vụn trái tim này
Một quả tim chỉ còn biết mê say
Đem tiếng hát ngợi ca thần Vệ Nữ,
Mà thần biển Eroxthơ dại
Đã từng đem làm thứ đồ chơi.
Ta van xin, cầu khẩn hết lời
Nhưng vô ích! Tiếng kêu vang chìm đắm
Trong cơn bão ào ào vang động,
Trong tiếng ồn những trận gió cuồng điên
Khi gào to, khi rít mạnh, khi gầm lên.
Bản hợp xướng của những tên rồ dại.
Nhưng đôi lúc, ta tưởng chừng nghe rõ
Tiếng đàn tranh say dắm mê li:
Tâm hồn ta như tan rã theo mây
Như vò xé khi nghe đàn lơi lả
Tiếng đàn kia, ta đã nhận ra rồi.

Trên bến bờ Êcôx xa xôi
Một nương tử đau thương, kiều diễm
Ngồi tựa cửa, trong ngôi lầu xám;
Chơi đàn tranh và cất tiếng hát ca.

Nàng có màu da trong trắng như ngà;
Cơn gió thổi cho tóc nàng rối loạn,
Và mang theo những tiếng ca buồn thảm
Đến tận ngoài kia, nơi biển sóng vô biên.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Nguyên bản tiếng Đức

Sturm

Es wütet der Sturm,
Und er peitscht die Wellen,
Und die Well'n, wutschäumend und bäumend,
Türmen sich auf, und es wogen lebendig
Die weißen Wasserberge,
Und das Schifflein erklimmt sie,
Hastig mühsam,
Und plötzlich stürzt es hinab
In schwarze, weitgähnende Flutabgründe -

O Meer!
Mutter der Schönheit, der Schaumentstiegenen!
Großmutter der Liebe! schone meiner!
Schon flattert, leichenwitternd,
Die weiße, gespenstische Möwe,
Und wetzt an dem Mastbaum den Schnabel,
Und lechzt, voll Fraßbegier, nach dem Herzen,
Das vom Ruhm deiner Tochter ertönt,
Und das dein Enkel, der kleine Schalk,
Zum Spielzeug erwählt.

Vergebens mein Bitten und Flehn!
Mein Rufen verhallt im tosenden Sturm,
Im Schlachtlärm der Winde.
Es braust und pfeift und prasselt und heult,
Wie ein Tollhaus von Tönen!
Und zwischendurch hör ich vernehmbar
Lockende Harfenlaute,
Sehnsuchtwilden Gesang,
Seelenschmelzend und seelenzerreißend,
Und ich erkenne die Stimme.

Fern an schottischer Felsenküste,
Wo das graue Schlößlein hinausragt
Über die brandende See,
Dort, am hochgewölbten Fenster,
Steht eine schöne, kranke Frau,
Zartdurchsichtig und marmorblaß,
Und sie spielt die Harfe und singt,
Und der Wind durchwühlt ihre langen Locken,
Und trägt ihr dunkles Lied
Über das weite, stürmende Meer.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời