Này người không của trần gian
Tình yêu chẳng phải chuyện lành đâu em
Ngày mà tối, sáng mà đêm,
Hai ta chập chững giữa miền giao linh.

Đã gần ở cõi mông mênh,
Lại xa khi chỉ còn mình với ta.
Vui gì nước mắt trào ra,
Phần em chắc mỗi khúc ca để đời...

Trọn lòng em đã thương tôi,
Thương cặp mắt cận, thương đôi tay gầy,
Thương lời tỉnh tỉnh say say,
Bàn chân về gió đi mây chập chờn...

Để tôi như kẻ vô hồn
Nhận tranh người khác cái hôn mặn mòi.
Lỡ rồi, chuyến ấy đò xuôi,
Tôi nay đã khác với tôi thuở nào.

Ảo mờ dưới đáy hồ sâu
Chỉ là phản chiếu xanh cao của giời.
Xin ai thứ lỗi cho người
Đã không giúp được em cười vì yêu...