Tối ba mươi, khép cánh kiền khôn, ních chặt lại kẻo Ma vương đưa quỷ tới;
Sáng mồng một, lỏng then tạo hoá, mở toang ra cho Thiếu nữ rước xuân vào.


Vế trên ra ý kín đáo, khép nép, giữ gìn, sợ hãi bao nhiêu thì vế dưới lại ra ý lỏng lẻo, phóng túng bấy nhiêu. Từ câu chữ tới ý tứ đều cân xứng, già giặn.

Nguồn: Nguyễn Văn Ngọc, Câu đối, Vĩnh Hưng Long thư quán, 1931