Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Hồ Xuân Hương » Thơ truyền tụng
Đăng bởi Vanachi vào 01/10/2005 14:14, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi karizebato vào 17/06/2009 01:36
Bác mẹ sinh ra phận ốc nhồi,
Đêm ngày lăn lóc đám cỏ hôi.
Quân tử có thương thì bóc yếm,
Xin đừng ngó ngoáy lỗ trôn tôi.
Con ốc[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Bác mẹ sinh ra ‡ đít vẫn dồi,
Một mình lăn lóc đám ‡ rêu hôi.
Quân tử có thương thì bóc yếm,
Xin đừng ngó ngoáy lỗ trôn tôi.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hang1012 ngày 06/02/2010 08:13
Thơ hay nhưng sao nghe ghê ghê kiểu gì ấy
Gửi bởi Dị Thanh ngày 18/06/2011 03:38
Con Ốc nhồi
Lẫn mình vào trong đám cỏ hôi
Thân em..như thể con Ốc Nhồi
Quân Tử có yêu...đừng chọc Đít
Đừng cởi Yếm ..em ra khỏi người
<Dị Thanh>