Trăng vùng vẫy, mịt mùng tăm tối
Chẳng đủ đèn cho khách chốn xa;
Ánh sáng trăng ngày rằm bực nóng
Buồn hơi lửa bóng vặc hơi xa.

Nếu có bàn tay làm dịu bóng
Thì tôi cũng sẵn muốn trao đi
Nếu còn đọng cánh chim trời rộng
Thì sẽ có người giời bóng đi.

Nhưng, than ôi! ánh trăng còn gió
Ai có nỡ, xa cách phận duyên;
Tìm với trăng, khung trời mới mẻ
Để cho trăng, chẳng nhớ tình duyên (hàn thuyên)…

Phan-xi-păng, tháng 9, 1979