Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ mới bảy chữ
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Phan Quốc Vũ vào 28/03/2016 22:50

Trăng đã ôm đàn, trăng lẻ loi
Một thời đuổi bắt ánh vàng soi
Trăng bỗng mê say thành nhạc sĩ
Ru những câu ca chả nghĩa gì!

Em trăng ngơ ngẩn thành xa lạ
Ta khách qua trời nỗi xót xa
Nghìn năm rống cổ kêu lời dế
Nhầm nhỡ biết yêu dáng mượt mà!

Phải chi hương đổ vào lòng kín
Chẳng chút nhạt phai của nghĩa tình
Trần gian đâu khóc câu li biệt
Ta cũng khóc mình yêu gái trinh.


Cái Bè, Tiền Giang 2016