Thơ » Trung Quốc » Hán » Giả Nghị
Đăng bởi Vanachi vào Hôm kia 14:12
誼為長沙王傅三年,有鵩鳥飛入誼舍,止於坐隅,鵩似鴞,不祥鳥也。誼既以謫居長沙,長沙卑濕,誼自傷悼,以為壽不得長,迺為賦以自廣。其辭曰:
單閼之歲,四月孟夏,庚子日斜,鵩集余舍,止於坐隅,貌甚閒暇。異物來崪,私怪其故,發書占之,讖言其度。曰「野鳥入室,主人將去。」問於子鵩:「余去何之?吉虖告我,凶言其災。淹速之度,語余其期。」
鵩乃太息,舉首奮翼,口不能言,請對以意:「萬物變化,固無休息。斡流而遷,或推而還。形氣轉續,變化而嬗。沕穆無間,胡可勝言!禍兮福所倚,福兮禍所伏;憂喜聚門,吉凶同域。彼吳彊大,夫差以敗;粵棲會稽,句踐伯世。斯遊遂成,卒被五刑;傅說胥靡,乃相武丁。夫禍之與福,何異糾纆!命不可說,孰知其極?水激則旱,矢激則遠。萬物回薄,震蕩相轉。雲烝雨降,糾錯相紛。大鈞播物,坱圠無垠。天不可與慮,道不可與謀。遲速有命,烏識其時?」
且:「夫天地為鑪,造化為工;陰陽為炭,萬物為銅,合散消息,安有常則?千變萬化,未始有極。忽然為人,何足控揣;化為異物,又何足患!小智自私,賤彼貴我;達人大觀,物無不可。貪夫徇財,列士徇名;夸者死權,品庶每生。怵迫之徒,或趨西東;大人不曲,意變齊同。愚士繫俗,時若囚拘;至人遺物,獨與道俱。衆人惑惑,好惡積意;真人恬漠,獨與道息。釋智遺形,超然自喪;寥廓忽荒,與道翱翔。乘流則逝,得坎則止;縱軀委命,不私與己。其生兮若浮,其死兮若休。澹虖若深淵之靚,氾虖若不繫之舟。不以生故自保,養空而浮。德人無累,知命不憂。細故蔕芥,何足以疑!」
Nghị vi Trường Sa vương phụ tam niên, hữu phục điểu phi nhập Nghị xá chỉ ư toạ ngung, phục tự hiêu, bất tường điểu dã. Nghị ký dĩ trích cư Trường Sa, Trường Sa ty thấp, Nghị tự thương điệu, dĩ vi thọ bất đắc trường, nãi vi phú dĩ tự quảng. Kỳ từ viết:
Đan át chi tuế, tứ nguyệt mạnh hạ, Canh Tý nhật tà, phục tập dư xá, chỉ ư toạ ngung, mạo thậm nhàn hạ. Dị vật lai tuỵ, tư quái kỳ cố, phát thư chiêm chi, sấm ngôn kỳ độ. Viết: “Dã điểu nhập thất, chủ nhân tương khứ.” Vấn ư tử phục: “Dư khứ hà chi? Cát hô cáo ngã, hung ngôn kỳ tai. Yêm tốc chi độ, ngữ dư kỳ kỳ.”
Phục nãi thái tức, cử thủ phấn dực, khẩu bất năng ngôn, thỉnh đối dĩ ý: “Vạn vật biến hoá, cố vô hưu tức. Oát lưu nhi thiên, hoặc thôi nhi hoàn. Hình khí chuyển tục, biến hoá nhi thiện. Vật mục vô gian, hồ khả thăng ngôn. Hoạ hề phúc sở ỷ, phúc hề hoạ sở phục; ưu hỉ tụ môn, cát hung đồng vực. Bỉ Ngô cường đại, Phù Sai dĩ bại; Việt thê Cối Kê, Câu Tiễn bá thế. Tư du toại thành, tốt bị ngũ hình; Phó Duyệt tư mỹ, nãi tướng Vũ Đinh. Phù hoạ chi dữ phúc, hà dị củ mặc! Mệnh bất khả thuyết, thục tri kỳ cực? Thuỷ kích tắc hạn, thỉ kích tắc viễn. Vạn vật hồi bạc, chấn đãng tương chuyển. Vân chưng vũ giáng, củ thác tương phân. Đại quân bá vật, dưỡng át vô ngân. Thiên bất khả dữ lự, đạo bất khả dữ mưu. Trì tốc hữu mệnh, ô thức kỳ thời.”
Thả: “Phù thiên địa vi lô, tạo hoá vi công; âm dương vi thán, vạn vật vi đồng, hợp tán tiêu tức, an hữu thường tắc? Thiên biến vạn hoá, vị thuỷ hữu cực. Hốt nhiên vi nhân, hà túc khống tuy; hoá vi dị vật, hựu hà túc hoạn. Tiểu trí tự tư, tiện bỉ quý ngã; đạt nhân đại quan, vật vô bất khả. Tham phu tuẫn tài, liệt sĩ tuẫn danh; khoa giả tử quyền, phẩm thứ mỗi sinh. Truật bách chi đồ, hoặc xu tây đông; đại nhân bất khúc, ý biến tề đồng. Ngu sĩ hệ tục, thời nhược tù câu; chí nhân di vật, độc dữ đạo câu. Chúng nhân hoặc hoặc, hiếu ác tích ý; chân nhân điềm mạc, độc dữ đạo tức. Thích trí di hình, siêu nhiên tự táng; liêu khoác hốt hoang, dữ đạo cao tường. Thừa lưu tắc thệ, đắc khảm tắc chỉ; tung khu uỷ mệnh, bất tư dữ kỷ. Kỳ sinh hề nhược phù, kỳ tử hề nhược hưu. Đạm hô nhược thâm uyên chi tĩnh, phiếm hô nhược bất hệ chi chu. Bất dĩ sinh cố tự bảo, dưỡng không nhi phù. Đức nhân vô luỹ, tri mệnh bất ưu. Tế cố đế giới, hà túc dĩ nghi.”
Nghị ta làm thái phó nơi Trường Sa vương được ba năm, có chim cú vọ bay vào nghỉ ở nhà Nghị đậu bên chỗ ngồi, cú vọ cũng như loài cú, là loài chim không mang điềm lành. Ta vốn bị giáng tới Trường Sa, Trường Sa là nơi thấp và ẩm, Nghị ta tự thấy thương cảm thọ không được dài, bèn làm phú này để giải khuây. Lời rằng:
Năm đan át, tháng tư đầu hạ, ngày Canh Tý xế tà, chim cú vọ chợt vào nhà ta, dừng bên chỗ ngồi, dung mạo nhàn nhã. Vật lạ tự nhiên tới, thấy làm quái lạ, mở sách tìm điềm, xem lời sấm giảng. Rằng: “Chim hoang vào nhà, chủ nhà ắt sắp đi.” Ta bèn hỏi chim cú vọ: “Nay ta đi về đâu? Lành thì nói ta nghe, dữ thì chỉ ta tai ương. Chậm hay mau, hãy cho ta biết kỳ hạn.”
Chim cú vọ bèn thở dài, ngẩng cổ vỗ cánh, miệng không thể nói, chỉ bày tỏ ý. Vạn vật biến hoá, vốn chẳng khi nào dừng. Dòng chảy dịch chuyển, lúc đẩy đi lúc lại quay về. Hình và khí nối tiếp, biến hoá thay đổi cho nhau. Thâm sâu không cùng, khó nói thành lời cho được! Hoạ ẩn ở trong phúc, phúc lại ẩn ở trong hoạ; lo buồn và vui vẻ đều ở cùng một cửa, cát và hung đều ở một nơi. Nước Ngô kia lớn mạnh, Phù Sai vẫn bại vong; nước Việt nương ở núi Cối Kê, Câu Tiễn vẫn xưng bá trên đời. Lý Tư tới nước Tần được thành công, cuối đời lại chịu ngũ hình; Phó Duyệt vốn là nô lệ, mà sau thành quan tướng ở Vũ Đinh. Thế thì phúc với hoạ, khác đâu mối dây ràng buộc nhau! Số mệnh chẳng thể nói trước được, ai biết đâu là bờ cùng? Nước bị cản thì vọt lên, tên bắn thì bay xa. Muôn vật xoay vần, chao đảo đổi thay lẫn nhau. Mây bốc lên mưa rơi xuống, rối ren lẫn lộn nhau. Trời đất sắp đặt muôn vật, mênh mang không có giới hạn. Không thể cùng lo việc với trời được, cũng không thể cùng mưu sự với đạo được. Chậm và nhanh đều có số mệnh sắp đặt, loài điểu há hay!”
Lại rằng: “Trời đất là lò, tạo hoá là thợ; âm dương làm than, vạn vật là đồng, hợp tan thịnh suy, há lại có quy tắc thường hằng? Muôn vàn biến hoá, chẳng hề có đầu có cuối. Bỗng chốc làm người, có gì mà lưu luyến; chết đi hoá thành vật khác, sao phải lo ngại! Kẻ trí tuệ kém thì lo cho mình, khinh người khác và coi trọng bản thân; người thông đạt thì nhìn rộng, thấy được không có gì là không thể. Kẻ tham lam chết vì lợi, kẻ sĩ chết vì danh; kẻ khoe khoang chết vì quyền; dân thường chỉ lo được sống. Những kẻ sợ hãi quẫn bách, chạy ngược chạy xuôi; bậc đại nhân không quanh co, thấy biến cũng như không. Kẻ ngu muội bị ràng buộc bởi điều tầm thường, như là bị giam hãm; bậc thông tuệ bỏ đi ngoại vật, chỉ cùng theo đạo đi. Người thường bị mê hoặc, thấy việc ác mà tích tụ trong lòng; người đắc đạo thường điềm tĩnh, chỉ cùng đạo nghỉ ngơi. Buông trí bỏ hình hài, vượt ra ngoài vạn vật quên đi bản thân; mênh mông thênh thang, cùng đạo bay lượn. Theo dòng nước mà trôi đi, gặp chỗ hiểm thì dừng lại; phó thân cho số mệnh, chẳng riêng giữ cho mình. Khi sống thì như nổi trôi, khi chết thì như an nghỉ. Lặng lẽ như vực sâu yên tĩnh, trôi nổi như thuyền không neo buộc. Không vì sống mà tự giữ, nuôi cái hư không mà trôi nổi. Người có đức không chịu vướng bận, biết vận mệnh mà không lo lắng. Việc [chim cú vọ bay vào nhà] nhỏ như cọng rau cỏ, nào đáng phải hoài nghi!”
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Nghị ta làm thái phó cho Trường Sa vương ba năm, có chim cú vọ bay vào nhà Nghị đậu canh chỗ ngồi, cú vọ giống cú, là loài chim chẳng lành. Nghị ta vốn bị giáng tới Trường Sa, đất Trường Sa thấp ẩm, tự thương cảm cho rằng thọ mệnh khó dài, bèn làm phú này để tự giải sầu. Lời rằng:
Năm đan át, tháng tư đầu hạ, ngày Canh Tý xế tà, cú vọ tới nhà, đậu nơi góc ngồi, dáng vẻ thản nhiên. Có vật lạ đến, lòng riêng thấy lạ, mở sách tìm điềm, có lời sấm giảng. Rằng: “Chim rừng vào nhà, chủ nhân sắp đi.” Ta hỏi cú vọ: “Ta đi về đâu? Lành kể cho biết, dữ chỉ tai ương. Tới chậm hay mau, nói ta kỳ hạn.”
Cú vọ thở dài, ngẩng đầu vỗ cánh, miệng không thể nói, lấy ý mà đáp: “Vạn vật biến hoá, vốn không ngừng nghỉ. Dòng chảy xoay vần, khi đẩy khi hoàn. Hình khí nối tiếp, biến hoá thay nhau. Sâu xa vô tận, sao nói thành lời. Hoạ chừ nương ở phúc, phúc chừ ẩn trong hoạ; buồn vui cùng cửa, cát hung một chốn. Ngô kia lớn mạnh, Phù Sai vẫn bại; Việt nương Cối Kê, Câu Tiễn xưng bá. Lý Tư giúp Tần, chết bởi ngũ hình; Phó Duyệt nô lệ, làm tướng Vũ Đinh. Vậy hoạ với phúc kia, như dây xoắn kết. Mệnh trời khó nói, ai biết bờ cùng? Nước dồn thì vọt, tên bắn bay xa. Vạn vật xoay vần, chấn động đổi thay. Mây bốc mưa rơi, rối ren lẫn lộn. Tạo hoát sắp đặt, mênh mông vô bờ. Trời chẳng thể cùng bàn, đạo chẳng thể cùng mưu. Nhanh chậm có số, ai biết được thời!”
Lại rằng: “Trời đất là lò, tạo hoá là thợ; âm dương là than, vạn vật là đồng, hợp tan thịnh suy, nào có phép thường? Thiên biến vạn hoá, chưa từng có cùng. Bỗng nhiên thành người, đâu đáng lưu luyến; hoá thành vật khác, có gì đáng lo! Trí nhỏ lo thân, khinh vật trọng mình; đạt nhân nhìn rộng, không gì không thể. Tham chết vì của, sĩ chết vì danh; khoe khoang vì quyền, dân thường cầu sống. Người bị quẫn bách, chạy đông chạy tây; đại nhân chẳng màng, biến cũng như không. Ngu bị tục buộc, khốn như tù giam; chí nhân bỏ vật, chỉ cùng đạo đi. Người thường mê hoặc, yêu ghét tích tụ; chân nhân thản nhiên, chỉ cùng đạo nghỉ. Bỏ trí bỏ hình, thoát ngoài vạn vật; mênh mông rộng lớn, cùng đạo bay lượn. Theo dòng mà trôi, gặp hiểm thì dừng; phó thân cho mệnh, chẳng giữ cho mình. Khi sống như nổi trôi, khi chết như nghỉ ngơi. Lặng lẽ như vực sâu yên tĩnh, bồng bềnh như thuyền không neo buộc. Không vì sống mà tự giữ, nuôi hư mà nổi. Người đức không luỵ, biết mệnh chẳng lo. Nhỏ như cọng rau, có gì đáng nghĩ!”
Bình luận nhanh 0
Bạn đang bình luận với tư cách khách viếng thăm. Để có thể theo dõi và quản lý bình luận của mình, hãy đăng ký tài khoản / đăng nhập trước.