Thơ » Pháp » François Coppée
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 03/11/2022 15:21
Ce n’est pas qu’elle fût bien belle;
Mais nous avions tous deux vingt ans,
Et ce jour-là, – je me rappelle, –
Était un matin de printemps.
Ce n’est pas qu’elle eût l’air bien grave;
Mais je jure ici que jamais
]e n’ai rien osé de plus brave
Que de lui dire que j’aimais.
Ce n’est pas qu’elle eût le cœur tendre;
Mais c’était si délicieux
De lui parler et de l’entendre
Que les pleurs me venaient aux yeux.
Ce n’est pas qu’elle eût l’âme dure;
Mais pourtant elle m’a quitté,
Et, depuis, ma tristesse dure,
Et c’est pour une éternité.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 03/11/2022 15:21
Có 1 người thích
Em đâu phải quá đẹp xinh;
Nhưng hai mươi tuổi chúng mình như nhau,
Ngày hôm đó, - nhớ biết bao, -
Một bình minh đến trời vào tiết xuân.
Em đâu phải quá nghiêm trang;
Nhưng tôi thề chắc đây không bao giờ
Tôi không dũng cảm gì cho
Nói cùng em biết rằng giờ tôi yêu.
Tim em đâu dễ nuông chiều;
Nhưng mà ở đó có điều rất ngon
Trò chuyện và nghe em hơn
Để rồi đôi mắt lệ tuôn thành hàng.
Hồn em đâu phải khô khan;
Nhưng rồi em cũng nỡ đành bỏ tôi
Và, từ đó, buồn cứ trôi,
Một lần là vĩnh viễn đời buồn thiu.