Thơ » Pháp » François Coppée » Lưu đày (1876)
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 09/11/2022 16:43
Vous aurez beau faire & beau dire.
L’oubli me serait odieux;
Et je vois toujours son sourire
Des adieux.
Vous aurez beau dire & beau faire,
Sans espoir je dois la chérir;
J’en souffre bien, mais je préfère
En souffrir.
Vous aurez beau faire & beau dire.
Dût-elle même l’ignorer,
Je veux, fidèle à mon martyre,
La pleurer.
Vous aurez beau dire & beau faire.
Seule, elle peut mon mal guérir,
Et j’aime mieux, s’il persévère,
En mourir.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 09/11/2022 16:43
Làm đẹp nói đẹp chẳng sao.
Với tôi quên mới thật là ghét thôi;
Và tôi vẫn thấy em cười
Chia tay thôi thế cũng rồi chia tay.
Nói hay làm đẹp chẳng gì,
Dù vô vọng tôi nễ vì em thôi;
Khổ đau, lại thích với tôi
Rằng xin chịu đựng cũng vì em thôi.
Làm hay nói đẹp chẳng sao.
Vậy em nên hãy bỏ qua đừng nhìn,
Tôi mong, tử đạo chung tình,
Khóc cho em khóc cho mình thế thôi.
Nói hay làm đẹp chẳng gì.
Chỉ, em mới chữa sầu bi hồn này,
Tôi yêu em, nếu duy trì,
Chết xin nguyện chết bởi vì yêu em.