Thơ » Pháp » François Coppée » Tri kỷ (1867)
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 14/07/2022 20:57
La plus lente caresse, amie, est la meilleure,
N’est-ce pas? Et tu hais l’instant funeste où l’heure
Rappelle avec son chant métallique et glacé
Qu’il se fait tard, très-tard, et qu’il est dépassé
Déjà le temps moral d’un bain ou d’une messe.
Car ce sont les adieux alors et la promesse
De revenir. — Et puis nous oublions encor.
Mais le timbre implacable à la claire voix d’or
Recommence. Tu veux te sauver; tu te troubles.
Hélas! et nous devons mettre les baisers doubles.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 14/07/2022 20:57
Bạn ơi, hãy vuốt ve đầy mơn trớn,
Không? Thì bỏ phút chết tiệt này đi
Nhớ tới bài ca băng giá vô tri
Rằng đã quá muộn, và đang quá tải
Là tinh thần đi tắm hay cúng bái.
Là lời biệt ly và hứa hẹn sau
Tóm lại. — Và rồi chúng ta quên nhau.
Nhưng âm sắc giọng oanh vàng còn mãi
Quay lại. Tự cứu mình; đang nguy hại.
Chao ôi! ta phải đặt nụ hôn đôi.