Thơ » Pháp » François Coppée » Mùa thu (1887)
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 25/06/2022 09:36
Viens! Je t’aime! Rentrons. La promenade est faite.
La claire nuit de juin vient d’allumer ses feux;
Le clocher du gros bourg, où nous logeons tous deux,
Se rapproche, et la lune en argente le faîte.
Regagnons lentement l’auberge, où l’on apprête
La chambre et le grand lit aux draps frais. Je te veux!
Et, pour qu’en cheminant je baise tes cheveux,
Sur mon épaule heureuse abandonne ta tête.
Mets un de tes chers bras au cou de ton ami;
Traversons, enlacés, le village endormi;
Et, comme nous voulons, dans la campagne verte,
Dès l’aurore, demain, reprendre notre vol,
Nous laisserons, ce soir, la fenêtre entr’ouverte;
Pour être réveillés au chant du rossignol!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 25/06/2022 09:36
Về! Yêu em! Không còn. Rong chơi nữa.
Tháng sáu đêm về khi ánh đèn lên;
Tháp chuông thị trấn, nơi của đôi mình,
Hiện gần hơn, dưới vầng trăng ánh bạc.
Về nhà trọ, nơi chúng mình thân mật
Giường phòng khăn trải mới. Anh muốn em!
Rồi, mơn man, anh hôn tóc em mềm,
Đầu em tựa vào vai anh hạnh phúc.
Vòng tay nâng niu qua vùng cổ ngực;
Cùng ôm nhau, trong giấc ngủ thôn làng;
Như lòng muốn, về đây với thôn xanh,
Bình minh, sớm mai, hành trình tiếp diễn,
Ta sẽ rời cửa này khi đêm đến;
Để được nghe tiếng hót của sơn ca!