Thơ » Pháp » François Coppée
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 01/10/2022 07:00
À Alexandre Piédagnel.
C’est l’heure exquise et matinale
Que rougit un soleil soudain.
A travers la brume automnale
Tombent les feuilles du jardin.
Leur chute est lente. On peut les suivre
Du regard en reconnaissant
Le chêne à sa feuille de cuivre,
L’érable à sa feuille de sang.
Les dernières, les plus rouillées,
Tombent des branches dépouillées;
Mais ce n’est pas l’hiver encor.
Une blonde lumière arrose
La nature, et, dans l’air tout rose,
On croirait qu’il neige de l’or.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 01/10/2022 07:00
Gửi Alexandre Piedagnel.
Vào lúc tinh mơ khi vừa hừng sáng
Trời chợt hồng hồng với ánh lung linh.
Qua làn sương thu bay nhẹ bồng bềnh
Trong vườn đang rơi rơi từng chiếc lá.
Cảnh đìu hiu chập chờn. Đều rõ cả
Với một cái nhìn cũng đủ nhận ra
Cây sồi mang những lá đã úa già,
Còn cây phong với lá màu máu thấm.
Cuối cùng, cái gì là hoen rỉ nhất,
Cành khô rơi;
Nhưng chưa phải mùa đông.
Cảnh vàng phai
Thiên nhiên, khí sắc hồng,
Em cho đó là ánh vàng trong tuyết.