Thơ » Pháp » François Coppée
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 22/08/2022 06:21
L’aube est bien tardive à naître,
Il a gelé cette nuit;
Et déjà sous ta fenêtre
Mon fol amour m’a conduit.
Je tremble, mais moins encore
Du froid que de ma langueur;
Le frisson du luth sonore
Se communique à mon cœur
Ému comme un petit page,
J’attends le moment plus sûr
Où j’entendrai le tapage
De tes volets sur le mur;
Et la minute me dure
Où m’apparaîtra soudain,
Dans son cadre de verdure,
Ton sourire du matin.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 22/08/2022 06:21
Bình minh đến quá muộn màng,
Do vì nó đóng băng hàn trong đêm;
Dưới khung cửa sổ nhà em
Tình yêu điên dại đã tìm dắt anh.
Anh run, đôi chút tròng trành
Không từ cái lạnh mà anh mỏi mòn;
Đàn reo ngân tiếng lay hồn
Giao thoa vào tận tâm hồn anh đây
Lật qua mỗi trang nhỏ này,
Anh chờ thời điểm phút giây an toàn
Nơi nghe thấy tiếng hỗn mang
Của em bên cửa chớp ngang trên tường;
Và anh giây phút cường dương
Ở nơi bỗng hiện tỏ tường với anh,
Ở trong khung cảnh tươi xanh,
Nụ cười buổi sáng an lành của em.