Đã nhiều lần tôi đánh mất chính mình trong biển cả
với vành tai giắt đầy những nhánh hoa tươi,
với lưỡi đầy tình yêu và đau khổ căng môi.
Tôi đánh mất chính mình trong biển cả đã nhiều rồi
như đánh mất chính mình trong trái tim trẻ nhỏ.
Khi trao một nụ hôn có ai không cảm thấy
nụ môi cười của kẻ khuất mặt rồi,
sờ làn da trẻ sơ sinh có ai không nhớ tới
chiếc sọ vô tri của xác ngựa tàn hơi.
Bởi những đóa hồng dõi tìm trên vầng trán
một cảnh tượng hoang sơ của mớ xương tàn
và đôi tay con người trong thinh không vói mãi
như hình những rễ cây dưới mặt đất khô khan.
Như đánh mất chính mình trong trái tim trẻ nhỏ,
tôi đánh mất chính mình trong biển cả đã nhiều rồi.
Chìm xuống đáy nước sâu lúc nào không hay biết
tôi dõi bước tìm về một cõi chết rạng ngời.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé