Giữa những cánh bướm đen,
một cô gái nâu cất bước
bên một con rắn trắng
sương mù.

Đất của ánh sáng,
trời của đất.

Nàng bước đi bị cột ràng vào cơn ớn lạnh
của một tiết điệu không bao giờ tới;
nàng có một trái tim bằng bạc
và một lưỡi dao găm bên tay phải.

Em đi đâu thế, hỡi siguiriya,
với một tiết điệu không đầu óc?
Vầng trăng nào sẽ tiếp nhận
nỗi sầu vôi và trúc đào của em?

Đất của ánh sáng,
trời của đất.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé