Em để lại trên ghế dài, trên thảm
Khoảng hương thơm quyện hơi thở nhẹ nhàng,
Cho nơi này còn cảm xúc mênh mang,
Xa ánh mắt, xa tiếng ồn nhân thế,
Mạng che mặt quấn vào nhau, huyền bí,
Để xua đi những tia nắng trong ngày,

Đừng tự hào, hãy cười lịch lãm thay,
Nếu, cho hết các nàng, miệng anh đấy
Cười với em thật ngọt ngào ngây dại,
Nếu chỉ em đây, băng giá tan dần,
Bàn tay anh hấp tấp trên ngực trần
Rằng anh sẽ mất đi người yêu dấu.

Trái tim anh để cho em chế ngự,
Quyến rũ hững hờ bằng mắt liêu trai
Anh không tài nào chống lại việc này,
Mồi lừa phỉnh có làm cho kinh ngạc
Và cảm thấy tình yêu em mờ nhạt
Đứa tội nghiệp này! Không xứng em đâu.

Không: tiếng cười, nước mắt, hôn, cấu cào,
Cổ, tay đầy vết thương yêu bầm tím,
Mắt rực lửa, khi đón đưa tìm kiếm;
Không phải tỏ tình, cũng chẳng tri ân
Chỉ: nhớ đến hình ảnh các tính năng
Của một đàn bà mà anh say đắm.

Nàng ấy nói, với cười giống em lắm,
Giọng dịu dàng mơ mộng khó tả sao.
Và dường như nàng cầu khấn ước ao;
Em có hiểu về quyền uy ảo tưởng?
Đôi mắt ấy, che đi điều sống sượng,
Bắn ra từng ánh lửa tựa như em.

Hãy: nhìn anh bằng ánh mắt dịu êm,
Nói với anh, chạm vào anh, rõ thật
Và cảm thấy em đang ngồi ngay sát.
Xoá lỗi lầm: qua giọng nói thương tâm
Làm giọng hát anh vang vọng bổng trầm
Theo giai điệu mà em từng ca hát!

Nhanh, nhanh lên! Cho dại khờ mộng khát
Khi ngày xua đi sự dối trá thật nhanh,
Hy vọng lên rồi ta sẽ được dành!
Em thúc thủ dưới nụ hôn rực lửa,
Hãy đến, để chúng ta lừa nhau nữa
Anh nuông chiều, Em hạnh phúc hồn nhiên!