Không có tên của họ trong những cuốn sử biên niên
Thật khiêm nhường và thanh bình, họ sống
Nhưng lý luận dài lâu của họ
Thấp thoáng từ những thời lịch sử xa xưa

Vâng, chính nơi đây, xứ sở già nua của sắt
Họ khai hoang làm ruộng bên sông
Và ở khu mỏ kế bên, họ khai thác khoáng sản
Thân phận nô lệ không làm họ bận tâm, họ cũng hoàn toàn không kiểu cách
Như những hoàng tử trong chính nhà mình
Họ say khướt để ngợi ca đầu óc
Vào mùa xuân cuộc đời, họ ôm hôn các cô gái trẻ
Để biến một cô trong số đó thành người vợ thuỷ chung
Họ sợ Trời, họ ca ngợi Đức Vua
Và rồi, say khướt vì tháng năm, họ chết trong thanh thản

Vào những phút giây khổ đau và cám dỗ
Tôi nghĩ về cha ông, để thêm sức mạnh cho mình
Họ biết cách giữ gìn chút di sản nghèo nàn
Cũng như vậy, trước số phận tôi dám cười ngạo nghễ
Và khi có quá nhiều khoái lạc mời chào
Tôi nhớ về miếng bánh mì đạm bạc của cha ông
Liệu tôi có quyền được đòi hỏi nhiều hơn?
Như dòng suối cuộn trôi, tôi thấy mình trẻ lại
Khi gạt được ham muốn và đã mệt nhoài
Tôi biết sợ động năng của xác thịt
Hơn cả sự quyến rũ trần gian, hơn cả lời ngọt ngào của quỷ

Tôi gặp cha ông trong khoảnh khắc của giấc mơ
Và linh hồn tôi đau buồn, và trái tim tôi chờ đợi
Vậy đó, tôi như một cái cây
Bị bật gốc khỏi nơi sinh, nơi tôi đã nảy mầm
Dù muốn, dù không, tôi đã xa rời họ
Mùa hè, mùa thu, tôi thu lượm âm thanh
Trao cho họ tiếng hát nhẹ nhàng
Đây là việc đáng để nhọc công
Nhưng, nếu như trong thơ tôi đôi khi bạn nghe tiếng động

Như tiếng bão giông, như tiếng thác đổ
Một ý nghĩ quật cường và mạnh mẽ
Nếu trong thơ tôi chim chiền chiện hát ca
Và có ánh mùa xuân trên đồng cỏ vắng
Nếu như trong đó rừng bao la hít thở
Thì chính là vì trong lặng im, vượt qua bao thế hệ
Cha ông ta đã hát, bằng âm thanh của rìu
Sau những đường cày, sau những bánh xe


Bài thơ trên nằm trong tập "Những bài ca về thiên nhiên hoang dã và về tình yêu" (Vildmarks och kärleksvisor) xuất bản năm 1895

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)