Từ từ hãy đến, vườn Địa đàng
Đôi môi không khả dụng cho anh.
Rụt rè, nhấm nháp trà anh đó,
Như cánh ong vừa chết ngất nhanh,

Chậm rãi tìm vào hoa của anh,
Phòng nàng tiếng hát khẽ quanh quanh,
Đong đếm mật hoa anh – nhỏ xuống,
Và lạc mất vào nhựa long lanh!