Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 10/10/2021 19:30
Once more into my arid days like dew,
Like wind from an oasis, or the sound
Of cold sweet water bubbling underground,
A treacherous messenger, the thought of you
Comes to destroy me; once more I renew
Firm faith in your abundance, whom I found
Long since to be but just one other mound
Of sand, whereon no green thing ever grew.
And once again, and wiser in no wise,
I chase your colored phantom on the air,
And sob and curse and fall and weep and rise
And stumble pitifully on to where,
Miserable and lost, with stinging eyes,
Once more I clasp,-and there is nothing there.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 10/10/2021 19:30
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Minh Sơn Lê ngày 10/10/2021 19:39
Lại những ngày vô vị như sương,
Như gió từ ốc đảo, du dương
Nước ngọt lạnh sôi trong lòng đất,
Nghĩ anh là, sứ giả bất lương
Đến diệt em; thêm lần nối lại
Vững tin vào sung mãn, anh đây
Đã lâu nay chỉ là gò đất
Cát, không có màu mọc cỏ cây.
Và lần nữa, khôn chẳng là khôn,
Đuổi theo bóng quái anh trên không,
Tức rủa khóc nằm và nổi loạn
Thương thay vấp ngã chốn phiêu bồng,
Khổ đau mất mát, cay nhoè mắt,
Thêm lần em ghì siết, - hư không.