Thung lũng nhỏ một lần cuời thầm lặng
Tiễn nguời đi, đi mãi chẳng về đây
Họ ra đi chinh chiến kể từ ngày
Tin tuởng mắt dịu hiền đêm sao sáng
Cứ mỗi đêm từ vòm xanh lấp lánh
Sẽ canh chừng thung lũng nhỏ đầy hoa
Ngày Thái duơng đỏ rực dội chan hòa
Trên hoa nắng nằm ngủ yên luời biếng.

Nhưng gần đây khách nào vừa thăm viếng
Cũng nhận rằng thung lũng ấy bất an
Không vật nào nơi đó chịu nằm yên
Trừ không khí trầm ngâm trong cô tịch
Sao không gió mà cây run mải miết?
Như nhịp tim biển giá sóng cuộn tràn
Vỗ quanh bờ suơng phủ đảo Hê-b-rit-đơ
Sao không gió mà mây kia trôi dạt?
Xuyên qua bầu trời xanh ngát bất an
Sáng tinh suơng cho đến tối rộn ràng
Qua ánh mắt muôn ngàn hoa xiêm tím
Hoa lan trắng nhỏ lệ buồn âu yếm
Vẫy tay chào nấm mộ kẻ vô danh
Hoa vẫy chào, huơng tỏa dịu trên cành
Suơng mai đọng giọt sầu rơi rụng xuống
Hoa khóc muớt, từng nhánh mềm luợn uốn

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)