Một đêm tuyết Linh Sơn
Muôn vẻ đứng nhập định
Vào cửa ngọc giao cành
Tuyết nặng tùng càng tĩnh
Băng chảy không treo thềm
Ngói sáng như lợp kính
Phật đá mày trắng dài
Mù vương lộ chân lạnh
Cửa động thăm thẳm sâu
Chim thích nơi hẻo lánh
Chứa đựng nghìn lớp mây
Phá lặng một tiếng khánh
Trên nối với mịt mùng
Cúi nhìn cùng mọi cảnh
Thấy tịnh còn thổ không
Điều này sai Phật tính
Chống gậy ta trở về
Không thổ cũng không tịnh

tửu tận tình do tại