Khi tôi chết
Tên em như một cánh hoa từ môi tôi rơi xuống
Ngón tay em
Là chùm chìa khoá long lanh tinh xảo
Tôi nắm trong tay để mở
Hãy cho tôi mở ra một cánh cửa nào đây?

May mắn thay được cầm tay em mà chết
Và được nghe nói em vẫn yêu tôi
Phượng hoàng chết rồi lại có phượng hoàng
Xuân tàn rồi lại có mùa xuân, nhưng chí ít
có những tháng ngày đã thuộc về chúng ta

Mỗi sợi tóc bạc rung lên, rối bời
Ôi! Nhớ lắm những ngày đã qua
Nơi em bước qua, nát mấy đoá sen hồng
Nơi em đứng, mọc lên nhành thuỷ tiên
Váy em bay và tóc em bay trong gió

Em áp áp tai vào lồng ngực của tôi
Trái tim tôi vô cùng mệt mỏi
Vì thẩm định mà vượt qua tuổi tác
Nó đập liên hồi và mãnh liệt
Tình yêu cho nó gánh nặng - Tình yêu!

Một đoạn tình yêu là ở đó; Còn đoạn kia
Là thời nguyên thuỷ - cuộc hẹn đồng xanh
Là bến Lạc Thuỷ - cuộc hẹn hò lần trước
Mịt mù trong giông bão, mây gió, sao trời
Ôi, ngoài ký ức! Một đoạn tình yêu khác!

Cuộc hẹn lần sau ở nơi đâu, chốn nào?
Em nói đi, nói đi! Anh sẽ làm theo
(Em hãy tin vào thuyết luân hồi, hãy tin như thế!)
Bóng đen chết chóc che lấp, khiến anh nhìn không rõ
Nhưng
Ừ, anh thấy rồi! Nhất định anh sẽ đi!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)