Tuổi học trò bốn năm dã quỳ đất
Ngó trời vàng ngó mây trắng xa xôi
Ánh dã quỳ hướng tôi vào vũ trụ
Tôi thích cười dã quỳ đoá sinh sôi

Dã quỳ ai bên đường tôi mơn trớn
Mà da vàng loá mắt ngời môi mẹ
Tôi ví mình tầng xanh lá bạc thấp
Nguyện ủ hương cho dậy sắc dã quỳ.

Dã quỳ lớn và hồn tôi đã lớn
Ngắm trời tươi lòng khoan khoái mê say
Hoa ca ngợi một mặt trời nhân ái
Chốn cao nguyên tình trải lối đồng bằng

Dã quỳ tôi vùi thân trong đất đỏ
Mộng yêu thương vò võ những chiến tranh
Muốn ngủ ấm trong thu vàng nhân loại
Được yêu nhau trong mọi lẽ chân thành.

Nhớ về Đà Lạt, Don Bosco Cầu Đất Trạm Hành bốn mươi lăm năm 1970-2015.