Chẳng phải Xuân toả hương biển mặn mà
Vào mùa gió từ khơi xa lộng đến
Chính là Cha giữa thượng nguồn cảm mến
Gieo hồn con hạt muối mặn phù sa

Gió ầm ỹ hay khơi lòng rộn rã
Mắt hân hoan giữa biển mẹ kiêu sa
Con nhỏ bé giữa hoang tàn bản ngã
Lớp sóng xô đài cát có nguy nga!

Xuân vị mặn tình yêu nghe vồn vã
Bọt nước này khéo tan hợp hợp tan

Ai đắm đuối trong cung lòng biển mẹ
Lúc giao mùa cá vượt sóng ra khơi
Hội trùng phùng của biết bao thế hệ
Những niềm suy biển vẫn cứ chơi vơi

Chút muối đây cho tình yêu sữa ngọt
Mặn bờ môi sao nghe thấu thiên đường
Dẫu tạm bợ vẫn là hồn thánh thót
Kết tinh rồi tan chảy những miền thương

Cơn u uất những nghe lòng bịn rịn
Thoả niềm đau chân cát mãi hững hờ
Trong rét mướt hương thời gian phủ kín
Thổn thức lòng mắt trắng những cơn mơ

Gió nhỏ nhẹ đem ai vào thinh lặng
Gió gầm gừ cơn sợ hãi thoảng qua
Gió trần tục gieo sao nhiều lệ đắng
Gió lộng khơi lòng lại thấy thăng hoa.

Tình vị mặn giọt yêu tròn giọt máu
Nổi bão lên rần rật khắp cơ tim
Tiếng sấm động Lời Cha rền biển cát
Con tan vào Thánh Ý khối tình si!