Đất nước mình bé nhỏ vậy thôi em
Nhưng làm được những điều phi thường lắm
Bởi hai tiếng nhân văn được cất vào sâu thẳm
Bởi vẫn giữ vẹn nguyên hai tiếng đồng bào.

Em thấy không? Trong nỗi nhọc nhằn, vất vả, gian lao
Khi dịch bệnh hiểm nguy đang ngày càng lan rộng
Cả đất nước mình cùng đồng hành ra trận
Trên dưới một lòng chống dịch thoát nguy.

Với người láng giềng đang lúc lâm nguy
Đất nước mình không ngại ngần tiếp tế
Dù mình còn nghèo nhưng mình không thể
Nhắm mắt làm ngơ khi ai đó cơ hàn.

Với đồng bào mình ở vùng dịch nguy nan
Chính phủ đón về cách ly trong doanh trại
Bộ đội vào rừng chịu nắng dầm sương dãi
Để họ nghỉ ngơi nơi đầy đủ chiếu giường.

Với chuyến du thuyền đang khóc giữa đại dương
Mình mở cửa đón họ vào bến cảng
Chẳng phải bởi vì mình không lo dịch nạn
Mà chỉ là vì mình không thể thờ ơ.

Thủ tướng phát lệnh rồi, em đã nghe rõ chưa
“Trong cuộc chiến này sẽ không có một ai bị để lại”
Chẳng có điều gì làm cho mình sợ hãi
Khi trong mỗi người nhân ái được gọi tên.

Từ mái trường này em sẽ lớn lên
Sẽ khắc trong tim bóng hình đất nước
Cô sẽ nối những nhịp cầu mơ ước
Để em vẽ hình Tổ quốc ở trong tim.

Nhớ nghe em, ta chẳng phải đi tìm
Một đất nước ở đâu xa để yêu hết cả
Đảng đã cho ta trái tim hồng rạng toả
Vang vọng trong lòng hai tiếng gọi Việt Nam!


Bài thơ này được tác giả viết cho học trò, ca ngợi đất nước trong cuộc chiến chống dịch Covid-19. Chị cho biết, trong một buổi sáng, bỗng nhiên cô thấy nhớ trường lớp, nhớ học sinh của mình vì gần một tháng qua chưa được đứng lớp do phải hoãn việc dạy học để phòng chống dịch bệnh. Thấy có ngẫu hứng muốn viết thứ gì đó về điều này nên cô đã ngồi vội vào bàn làm việc và viết bài thơ trong 30 phút. Bài thơ sau đó đã được chia sẻ rộng rãi trên mạng xã hội, và được Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc gửi công văn khen ngợi.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]