Thơ » Pháp » Charles Baudelaire » Hoa khổ đau (1857) » Chán chường và lý tưởng
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 04/01/2022 06:17, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 09/04/2024 01:14
Le soleil s’est couvert d’un crêpe. Comme lui,
Ô Lune de ma vie ! emmitoufle-toi d’ombre ;
Dors ou fume à ton gré ; sois muette, sois sombre,
Et plonge tout entière au gouffre de l’Ennui ;
Je t’aime ainsi ! Pourtant, si tu veux aujourd’hui,
Comme un astre éclipsé qui sort de la pénombre,
Te pavaner aux lieux que la Folie encombre,
C’est bien ! Charmant poignard, jaillis de ton étui !
Allume ta prunelle à la flamme des lustres !
Allume le désir dans les regards des rustres !
Tout de toi m’est plaisir, morbide ou pétulant ;
Sois ce que tu voudras, nuit noire, rouge aurore ;
Il n’est pas une fibre en tout mon corps tremblant
Qui ne crie : Ô mon cher Belzébuth, je t’adore !
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 04/01/2022 06:17
Mặt trời phủ thành tầng. Như thế đó,
Trăng của đời anh! chìm dưới bóng râm
Ngủ hoặc hút thuốc; muốn, chỉ lặng thầm,
Và lao xuống vực trong cơn sầu muộn;
Anh yêu em! Nếu, hôm nay em muốn
Như ngôi sao khuất bóng dưới hoàng hôn,
Đi loanh quanh ở những chỗ điên cuồng
Tốt! Con dao quyến rũ, chờ em đó!
Em dưới ngọn đèn chùm trông sáng choá!
Khao khát bừng lên với vẻ hoang đàng!
Em vui thú, trở về thuở hồng hoang;
Em muốn cả, đêm đen, bình minh đỏ;
Toàn thân anh run không còn sợi nhỏ.
Gọi: Beelzebub, anh vẫn tôn thờ!
Gửi bởi hongha83 ngày 08/04/2024 21:29
Mặt trời đã phủ một màu đen nặng trĩu. Cũng như thế.
Ơi Vầng trăng của đời ta! Hãy phủ hãy cho trên mình bóng tối
Hãy ngủ hoặc thức tuỳ ý người dù im lặng hay âm u
Và chìm đắm hoàn toàn vào vực đen Đêm tối
Ta yêu người như vậy! Nhưng nếu em muốn hôm nay
Như một vì sao che khuất vừa trong bóng tối lộ ra
Ngao du ở nơi nào mà Sự Điên dại lô nhô
Những mũi nhọn dao găm xinh đẹp chồi ra từ cái vỏ thân em
Hãy đốt cháy con ngươi của em trong ngọn lửa của cây đèn lục lăng
Hãy đốt cháy cái ham muốn trong con mắt của những kẻ ngu đần
Tất cả ở em đối với ta là khoái lạc dù ốm yếu hay sống động
Hay là cái gì mà em muốn: đêm đen hay bình minh hồng rực
Không có một thớ thịt da nào trong thân hình run rẩy của ta
Mà không kêu lên: Ôi Belzébuth của ta mà ta thờ phụng